Đỉnh Cấp Lưu Manh

Tiểu mỹ nữ cảnh sát thật sự tuyệt vọng, nàng không nghĩ tới, lần này đối tượng nàng đang hợp tác rõ là một tên điên. Ở tận lầu ba mà nói nhảy là nhảy, đã vậy còn ôm nàng nhảy cùng. Nếu biết sớm tên hỗn đản này mắc bệnh thần kinh trầm trọng, thì nhất định sẽ không có chuyện "hợp tác" này rồi. Hiện giờ nàng đang bị đối phương ôm thật chặt, nửa phần cũng không thể nhúc nhích, ngay cả muốn tự cứu bản thân nàng cũng vô phương, chỉ còn cách trơ mắt nhìn theo độ cao càng ngày càng bị rút ngắn. Nàng đang nguyền rủa tên điên kia, mong sao chính hắn rơi ở mặt dưới để nàng có thể tránh khỏi "kiếp nạn" này.

Bỗng nhiên, tiểu mỹ nữ cảnh sát cảm thấy chân nàng như có gì đó nâng lên, nàng cảm thấy không những không còn rơi xuống mà ngược lại nàng đang bay lên. Nàng nhìn quanh, thật sự là nàng đang bay, nhịn không được nàng mở to hai mắt.

Hướng Nhật biết đối phương sẽ không hét lên như lần trước nữa, nên hắn buông lỏng cánh tay đang bịt chặt miệng tiểu mỹ nữ cảnh sát.

- Ngươi mang dây thép à? - Tiểu mỹ nữ cảnh sát thấy bản thân được vài phần tự do, liền sờ sau lưng Hướng Nhật, xem có chạm được sợi dây nào hay không.

- Đừng nhúc nhích, nếu ngã xuống thì không phải trách nhiệm của ta đâu. - Hướng Nhật một lần nữa khống chế thân thể nàng, liền đó dẫm nát vách tường bên cạnh, hai người nhất thời bay ngược trở lên đỉnh lầu.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát sợ bản thân bị rơi xuống nên càng "gắt gao" ôm Hướng Nhật hơn nữa. Lên đến đỉnh lầu, Hướng Nhật buông nàng ra, ngưng nàng một lầm nữa "sờ mó" sau lưng hắn.

- Cô định làm gì? - Hướng Nhật bước tới mấy lần, nhưng đối phương vẫn cố "sờ soạng".

- Như thế nào lại không có? - Tiểu mỹ nữ cảnh sát kinh ngạc kêu lên, hàm ngữ như không tin gì đó, lại chuẩn bị "sờ mó" sau lưng nam nhân một lần nữa.

- Không có cái gì? - Hướng Nhật vội tránh đi rồi nói.

- Sợi dây, là không có sợi dây! - Tiểu mỹ nữ cảnh sát lại một phen kích động mà kéo áo Hướng Nhật - Ngươi như thế nào bay lên, sao ta lại không tìm được dây thép?

Không có dây thép, hơn nữa nam nhân từ lúc lên đây cũng không làm động tác nào để thu sợi dây lên, ngẩng đầu nhìn mảnh trời tối đen, hoàn toàn không nghe thấy tiếng trực thăng nào cả. Tiểu mỹ nữ cảnh sát thật không nghĩ ra, đối phương dùng cách nào để vừa ôm một người đang rơi xuống bay ngược trở lên, làm trái với quy luật vạn vật hấp dẫn.

- Ngu ngốc, ta không phải đã nói cho cô biết là ta có công năng đặc dị sao? - Hướng Nhật phát giác, bất luận là nữ nhân kiên cường thế nào, nếu xuất hiện chuyện không thể ngờ thì lập tức trở nên ngốc nghếch, cô bé cảnh sát trước mắt có thể là một ví dụ.

- Nhưng là...- Tiểu mỹ nữ cảnh sát tuy biết nam nhân có đặc dị công năng, nhưng nếu có thể bay được như thế, cũng là chuyện không thể tưởng tượng được.

Để măc cho tiểu mỹ nữ cảnh sát ngẩn người, Hướng Nhật đi ra phía sau sân thượng. Ba mặt của sân thượng đều có biển quảng cáo, chỉ có một mặt không có biển quảng cáo nào, nơi này tất nhiên không có ánh đèn từ phía câu lạc bộ chiếu đến. Hướng Nhật nhìn lại, thấy rằng đã đến tầng cao nhất của câu lạc bộ. Thoạt nhìn có chút không nhận ra, phía sau câu lạc bộ này so với phía trước như hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không có người ngựa xe cộ gì hết, ngay cả ánh sáng cũng hơi mờ ảo.

- Nơi đó chắc là kho hàng phải không? - Hướng Nhật đem so sánh nơi đang chỉ với nơi tiểu mỹ nữ cảnh sát nói, thật sự rất giống.

- Hẳn là vậy. - Tiểu mỹ nữ cảnh sát không dám khẳng định, trên thực tế, nàng nằm vùng ở nơi này không quá một ngày, không thể nào biết rõ nơi này.

Nhưng Hướng Nhật trong lòng đã khẳng định, nơi đó nhất định là kho hàng, vì nhìn khắp mặt sau của câu lạc bộ, ngoại trừ kho hàng này thì không còn nơi nào khác có dấu hiệu là có kiến trúc. Ở phía trước kho hàng có một ánh đèn, có hai thanh niên đang đứng hút thuốc nói chuyện phiếm. còn thỉnh thoảng nghe được tiếng cười dâm của họ. Nhìn thoáng qua vị trí của hai thanh niên kia, trong lòng trù tính khoảng cách. Đồng thời nhận thấy không có nơi nào có dấu hiệu đang có người ẩn thân. Có lẽ chính bọn này cũng không thể nghĩ ra ngay tại đại bản doanh của bọn chúng cũng có người đến quấy phá.

Hướng Nhật trong lòng đã trù tính xong kế hoạch, chỉ lo lắng đến nữ nhân đang đứng bên cạnh:

- Cô muốn cùng ta đi xuống hay vẫn đứng đây làm bộ mặt ngốc nghếch?

- Ta sẽ xuống dưới cùng ngươi. - tiểu mỹ nữ cảnh sát nói không chút do dự.

- Theo ta đi xuống cũng được, nhưng đừng la om sòm như lúc nãy nữa. - Hướng Nhật cố ý nói, hắn thật sự sợ cô nàng không thể tự khóa chặt miệng, có thể làm người khác chú ý.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng nặng nề gật đầu, trải qua một lần "phi thiên", nàng cảm thấy sẽ không còn sợ hãi khi gặp phải cảm giác đó nữa. Hướng Nhật thấy thế nên mới một lần nữa ôm nàng, nhảy xuống phía dưới. Nhưng lần này trong đầu hắn đã có kế hoạch nên không chơi trò ú tim nhảy vọt xuống nữa, lần này giống như chim trên trời bay lượn, mục đích là hạ gục hay thanh niên đang đứng tán gẫu kia.

Đã trải qua một lần cảm giác này, nhưng tiểu mỹ nữ cảnh sát vẫn bị bản năng sợ hãi ảnh hưởng, gắt gao ôm lấy nam nhân, thậm chí lần này còn tựa đầu vào vai hắn. Vậy nên, nàng chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau lưng Hướng Nhật. Nhưng cũng vì vậy mà nàng vô tình nhìn thấy một màn không thể lý giải. Chỉ thấy bên trong lầu hai câu lạc bộ, có một thân hình quen thuộc nào đó đang trò chuyện cùng vị lão bản đứng sau màn câu lạc bộ này. Tiểu mỹ nữ cảnh sát đã nhìn qua ảnh của Ngô Thế Tiến nên lập tức nhận ra đối phương. Nhưng lý do làm nàng ngẩng người suy nghĩ chính là người có thân hình quen thuộc kia.

- Tuấn Tú, sao hắn lại ở chỗ này? - miệng thì thào bằng tiếng Hàn, tiểu mỹ nữ cảnh sát như ý thức được gì đó, bất ngờ giãy dụa kịch liệt, miệng kêu lên - Dừng lại, dừng lại.

- Cô phát điên cái gì vậy? - Hướng Nhật hận không thể ném nữ nhân này xuống dưới ngay lập tức, đang đi xuống được một nữa, nữ nhân này lại kêu thần kêu quỷ, chẳng lẽ cô nàng mắc tiểu? Hướng Nhật ác ý phỏng đoán.

May là hiện tại hai người cách không xa mặt đất, Hướng Nhật có thể tạo ra một "Lĩnh vực" trên không trung mà cố định hai người trên đó. Cũng may là tiểu mỹ nữ cảnh sát vẫn còn chút lý trí, lúc nãy tuy giãy dụa nhưng tiếng kêu của nàng không quá to nên hai thanh niên phía dưới cũng không chú ý.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? - Hướng Nhật buông đối phương ra, ngữ khí lộ rõ nét không kiên nhẫn, sớm biết nữ nhân này phiền toái như vậy, vừa rồi đã để nàng lại trên kia rồi.

- Ta nhìn thấy Tuấn Tú. - tiểu mỹ nữ cảnh sát vẫn chưa nhận ra nàng đang đứng giữa không trung, vẻ mặt ngây dại nói.

- Hàn Tuấn Tú? - Hướng Nhật lập tức có phản ứng, nhớ tới tên nằm vùng bên cạnh Kim Chung Thành tại Rapist, khó trách cô bé cảnh sát này kích động như vậy, nguyên do là vì nhìn thấy lão tình nhân. Đến câu lạc bộ đêm kiểu này, nam nhân trên cơ bản chỉ có một mục đích (cái mục đích này ai cũng hiểu mà), tiểu mỹ nữ cảnh sát không lo lắng mới lạ.

Hướng Nhật liền lộ ra bộ mặt vui sướng trên đau khổ của người khác, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn, xem náo nhiệt cũng tốt. Nghĩ thế nên hắn liền hỏi:

- Nhưng hắn ở đâu?

Tiểu mỹ nữ cảnh sát vẽ mặt vẫn còn ngây dại, vô thức mà chỉ tay về hướng căn phòng lúc nãy, Hướng Nhật nhìn theo ngón tay nàng, quả nhiên trông thấy tên Hàn Tuấn tú kia. Nhưng Hướng Nhật đang nhìn Hàn Tuấn Tú kia thì sắc mặt cũng thay đổi, vì người đang ngồi đối diện Tuấn Tú là Ngô nhị lão bản. Hai người đang ngồi nói chuyện một cách khoái trá, thỉnh thoảng còn nâng ly với nhau, như hai lão bằng hữu lâu năm vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui