Đỉnh Cấp Lưu Manh

- Anh hà tất phải làm vậy?

Trứu Văn Tĩnh khẽ thở dài, nói, lúc Hướng Nhật xông vào, nàng đã nhận ra đối phương chính là thanh niên được Tiểu Ái gọi là "Thúc thúc", chỉ không biết tại sao cậu ta đi rồi lại quay lại.

- Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?

Hướng Nhật đưa lưng về phía Trứu Văn Tĩnh, hắn không dám xoay người lại, sợ nhỡ mình quá kích động sẽ khiến đối phương nhìn ra gì đó.

- Uhm.

Trứu Văn Tĩnh khẽ đáp, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, cậu thanh niên nàng mới gặp mặt lần đầu này hình như hơi sợ nàng.

- Tiểu Ái làm sao bây giờ?

Hướng Nhật hỏi một câu quả thực khó hiểu.

- Tiểu Ái? Nó làm sao?

Trứu Văn Tĩnh dĩ nhiên nghe mà không hiểu, cho dù nàng là một cô gái cực kỳ thông minh, nhưng nhất thời cũng hồ đồ, rõ ràng nói muốn hỏi mình một chuyện, tại sao lại dính đến Tiểu Ái.

- Tiểu Ái nó còn rất nhỏ.

Hướng Nhật tiếp tục nói vòng vo, quay đầu lại, thấy Trứu Văn Tĩnh đã hơi nhíu mày vì câu hỏi không đầu không đuôi của mình.

- Cô cảm thấy sức khỏe mình còn có thể cầm cự bao lâu?

Trứu Văn Tĩnh nhíu mày chặt hơn:

- Tôi không hiểu anh đang nói gì?

- Cô vẫn cứ lảng tránh vấn đề này sao?

Hướng Nhật có phần tức giận, hắn cảm thấy cô gái này trước sau như một vẵn cứ quật cường như thế, không thèm quan tâm tình trạng sức khỏe của mình.

- Tôi đã hỏi thầy thuốc, sức khỏe cô mà cứ tiếp tục như vậy, chắc đối sẽ suy sụp. Mà đến khi cô suy sụp mất rồi, Tiểu Ái làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để một đứa bé nhỏ như vậy đi chăm sóc một người gần như nằm liệt giường hay sao?

Trứu Văn Tĩnh trầm mặc, cúi đầu, có thể chính nàng cũng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là một mực không muốn đối mặt, thậm chí còn cho rằng sức khỏe của mình tuyệt đối có thể cầm cự được.

- Cô biết không? Tiểu Ái vì bệnh cô mà đi hai trộm hoa của bệnh viện đem bán.

Giọng Hướng Nhật vẫn bình tĩnh, nhưng còn mang theo sự trìu mến và ảo não, như thể phát ra từ có một người cha vừa phát hiện con mình không hiểu chuyện, thậm chí có cả cảm giác vô lực khi phát hiện con mình hư hỏng mà không thể làm thay đổi nó.

- Nó.Sẽ không vậy đâu, Tiểu Ái ngoan như vậy, nó sẽ không làm chuyện như vậy.

Sắc mặt Trứu Văn Tĩnh hơi trắng bệch, mặc dù luôn miệng nói không, nhưng giọng nói chất chứa lo lắng lại bán đứng nàng.

- Không thật sao?

Hướng Nhật khẽ cười lạnh.

- Hôm nay Tiểu Ái có đưa cô tiền không?

Trứu Văn Tĩnh nhất thời nhớ tới cái gì đó, sắc mặt không khỏi đại biến, giở gối lên, từ dưới đó móc ra hai tờ giấy bạc 100, nhìn Hướng Nhật, vẻ mặt vừa hi vọng lại vừa tuyệt vọng:

- Tiểu Ái nói đây là mượn của Phạm a di ở cách vách.

Hướng Nhật trong lòng lại đau xót, cô bé vì không để mẹ lo lắng lại lấy cớ như vậy, một đứa bé vốn ngây thơ chân chất, đáng lẽ phải ngồi trong phòng học cười đùa với bạn bè, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến nó trở nên biết nghĩ như vậy. Hắn đột nhiên có chút oán hận cô nàng trước mặt, nếu năm xưa không phải nàng nhẫn tâm bỏ đi, cô bé cũng sẽ không trở thành như bây giờ.

- Tôi có thể nói cho cô biết, đây là số tiền tôi dùng để mua toàn bộ số hoa nó bán.

Trứu Văn Tĩnh thân thể thoáng cái cứng đờ, hai tờ tiền giấy năm trong tay cũng rơi lên chăn, nàng không hề phát hiện ra, vẫn giữ tư thế cứng đờ người.

Hướng Nhật tiếp tục nói:

- Hai bằng hữu của tôi cũng nằm trong bệnh viện này, vừa rồi lúc tôi đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy một bảo vệ kéo Tiểu Ái theo, nguyên nhân là gì, tôi nghĩ cô đã đoán được. Nếu như không phải tôi may mắn bắt gặp, cô nói Tiểu Ái sẽ có hậu quả gì?

Hướng Nhật dứt lời, Trứu Văn Tĩnh đờ đẫn ngã xuống, cứ như toàn thân thoáng cái đã mất đi toàn bộ khí lực, không dám nhìn Hướng Nhật:

- Anh nói, tôi có thể làm gì đây?

Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của nàng, Hướng Nhật cũng không đành lòng tiếp tục đả kích nàng:

- Để tôi nhận nuôi Tiểu Ái đi.

- Không được! Ta tuyệt không đồng ý.

Trứu Văn Tĩnh vốn đang đờ đẫn ngã xuống, toàn thân dường như lại tràn đầy khí lực, ngồi bật dậy, nhìn Hướng Nhật, trong mắt đầy hận ý. Con gái là chỗ dựa tinh thần duy nhất tinh thần của nàng, nàng tuyệt đối không để bất kỳ ai cướp nó khỏi mình.

- Đến giờ mà cô còn cố chấp vậy.

Hướng Nhật tức giận nhìn nàng, cô nàng này sao lại không hiểu chuyện như vậy, mình có nói là muốn cướp con gái của nàng đâu, nàng vẫn có thể nhìn thấy con gái mỗi ngày, thậm chí ở cùng con gái cũng không có vấn đề gì. Lần này trở về, Hướng Nhật đã có ý định đi mua một căn biệt thự lớn hơn, dù sao căn nhà hiện này cũng quá tải rồi. Đến lúc đó phòng ốc rộng rãi, có thêm mấy người vào ở cũng chỉ là chuyện nhỏ.

- Ngươi nhận nuôi Tiểu Ái, mục đích không phải là muốn thân thể ta sao?

Trứu Văn Tĩnh lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, giống như đã nhìn thấu âm mưu của đối phương.

Nhưng Hướng Nhật lại không nổi giận, 10 năm qua rồi, hắn cũng không biết cô nàng này dựa vào cái gì mà có thể cầm cự qua 10 năm dài đằng đẵng này.

- Tôi họ Hướng.

Giọng Hướng Nhật bỗng nhiên có chút mơ hồ, bất kể thế nào, quan trọng nhất vẫn phải là làm tiêu tan lòng cảnh giác của đối phương, nếu không, hắn hiểu rất rõ nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Trứu Văn Tĩnh trong lòng run lên bần bật, họ Hướng? Cùng họ với hắn.

- Anh nói cho tôi biết điều này làm gì?

Cảm giác được giọng của mình bắt đầu có chút run rẩy, Trứu Văn Tĩnh cố gắng bình tình trở lại.

- Tôi tên là Hướng Quỳ, Hướng Nhật là anh họ của tôi.

Hướng Nhật bất đắc dĩ phải nỏi dối, bởi vì hắn hiểu rất rõ Trứu Văn Tĩnh, cô nàng này năm xưa cũng là vì ham muốn độc chiếm quá mạnh mẻ, tình nguyện bỏ đi với cái bụng mang bầu, chứ không chịu ở cùng người đàn ông đã có một hồng nhan tri kỉ khác.

- Hắn là.anh họ anh?

Trứu Văn Tĩnh bưng miệng, mắt mở thật to, so với mắt trâu còn muôn to hơn, trong hốc mắt cũng dần dần phủ sương.

- Uhm.

Hướng Nhật nặng nề gật gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm giác hết sức quái dị, đây là lần thứ mấy hắn giả mạo làm em họ của "Mình" rồi nhỉ?

- Hắn có khỏe không?

Trứu Văn Tĩnh khẽ hỏi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nét bi thương động lòng người, bao nhiêu năm rồi, rốt cục đã có tin tức của hắn.

- Bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài, sống cũng ổn.

Khác với lần ở trước mặt mỹ nữ Lão sư Tống Thu Hằng giả mạo làm em họ của "mình", cô nàng trước mắt sức khỏe đã sắp suy sụp đến nơi rồi, nếu như lại chịu thêm đả kích, không chừng bệnh sẽ lập tức tái phát. Hướng Nhật không dám mạo hiểm nói ra tin "Mình" đã "Chết".

- Kết hôn chưa?

Khi hỏi câu này, Trứu Văn Tĩnh dường như có hơi tự giễu, nhưng ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện trong đó mơ hồ mang theo chút chờ mong.

- Chưa.

Hướng Nhật trả lời rất dứt khoát, bởi vì bất kể là mình hay "Mình", cũng chưa kết hôn, có điều bạn gái càng ngày càng nhiều.

- Vậy sao?

Phản ứng của Trứu Văn Tĩnh hình như có phần lãnh nhạt, nhưng ánh mắt sáng lên, sau đó lại trở nên ảm đạm, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng cũng biết, con gái mình đã mười tuổi rồi, từ lúc chào đời tới này, nó chưa từng được thấy cha ruột của mình. Mặc dù có ông ngoại bà ngoại và hai người cậu, nhưng bọn họ chỉ dành cho nàng ánh mắt xem thường cùng những lời than phiền, còn giúp đỡ hay thương yêu gì ư? Hoàn toàn không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui