Đỉnh Cấp Lưu Manh

"Thừa lúc ta chưa tức giận, tốt nhất nên cút cho xa" Hướng Nhật lạnh lùng nói, nếu không phải chưa phát hiện thằng nhóc này có hành động gì với Hác Manh, hắn sớm đã bị ăn đòn rồi.

Kỳ lạ, tiểu nha đầu vốn giãy dụa cực mạnh, nhưng bị hắn ôm vào lòng thì thân thể lại không nhúc nhích, thậm chí bàn tay nhỏ còn ôm chặt vào hông hắn, dường như không muốn tách ra vậy.

Nhưng người trẻ tuổi kia không thấy rõ, vẫn bước từng bước tới gần Hướng Nhật: "Nếu ngươi không thả cô bé ra, ta lập tức báo cảnh sát"

Lấy điện thọai cầm tay dường như muốn ra oai với Hướng Nhật.

"Ném hắn ra ngoài!" Hướng Nhật lạnh lùng nói, mà đám tiểu đệ ở bên vốn nóng lòng liền xôn vào, lôi cổ tên trẻ tuổi ra ngoài

"Các ngươi làm gì, thả ta xuống, ta cảnh cáo các ngươi, dám ra tay với ta, ta cam đoan các ngươi sẽ hối hận..." Hắn không ngừng dùng lời lẽ uy hiếp, nhưng mấy tiểu đệ thì muốn lấy lòng Hướng lão đại, đâu thèm nghe lời hắn, cả đám lập tức kéo cổ hắn ra ngoài.

Một lúc sau, mấy tên tiểu đệ tử quay lại lấy lòng nói: "Lão đại, đã đá đít hắn"

"Ừm!" Hướng Nhật gật đầu, ôm Hác Manh đi về phía góc sáng sủa, bây giờ chưa thể về, phải nói chuyện cùng Hác Manh, tránh mất tích lần nữa

Tằng Niếp cũng ngồi xuống, chẳng qua mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay Hác Manh đang ôm chặt Hướng Nhật, giống như hận không thể lôi cổ nha đầu kia xuống.

Hướng Nhật cũng muốn cô nàng buông ra, ai ngờ nha đầu này thà chết cũng không buông tay, thua, đành mặc kệ vậy!

Nới lỏng tay lấy điện thoại ra, báo Hác Manh bình an xong rồi xoa đầu cô bé nói: "Cô bé, có biết hôm nay em rất hư hay không?"

Dường như cô nàng dính luôn vào lòng Hướng Nhật, ấp úng nói:

"Không biết" Dường như là hờn dỗi, mà có lẽ là ủy khuất rất nhiều.

"Hác Manh, đã đủ chưa, không cần hình tượng nữa à? Ôm ca ca ta người không thấy mệt sao?" Tằng Niếp ở bên thấy không vừa mắt, nha đầu kia không cảm thấy mình là con gái sao?

"Ai cần mi lo!" Hác Manh đang cúi đầu nghe lời Tằng Niếp thì ngẩng đầu lên, hung hăng liếc mắt một cái.

"Mii..." Tằng Niếp trợn mắt, tiền tới ôm luôn cánh tay kia của Hướng Nhật: "Mi giành tay kia về mình, ta cũng thế"

"Ngươi buông ra, đừng phá, ngươi không xấu hổ à, đâu phải ca ca của ngươi"

Hác Manh đẩy tay Tằng Niếp, không ngờ thiếu chút nữa bị Tằng Niếp kéo luôn cả Hướng Nhật xuống đất, sợ xanh mặt, hai tay càng bám dính trên người Hướng Nhật.

"Đó là ca ca ngươi à? Ca ca ta có quan hệ gì với ngươi"

Tằng Niếp cũng không yếu thế, ôm tay kia của Hướng Nhật, ép chặt vào ngực, hồn nhiên như không biết hành động này không dành cho tiểu nha đầu các nàng.

Hướng Nhật cũng cảm thấy vật tròn tròn mềm mại của tiểu nha đầu bên cạnh, tuy có cảm giác chút cứng cứng, nhưng mà thổi lửa cũng vừa rồi. (Ăn cơm trước kẻng: 214:)

"Ai nói không, hắn là tỷ phu của ta!"

Hác Manh lớn tiếng nói, giờ phút này dường như không để ý gì, không còn bộ dáng tranh cãi mà rất vinh quang.

"Tỷ phu ngươi?" Tằng Niếp ngây người, động tác trước ngực cũng ngừng lại, quay đầu hỏi Hướng Nhật:

"Ca ca, nàng nói là thật sao?"

"Đương nhiên là thật!" Hác Manh bồi thêm một câu, nhìn thấy vẻ mặt Tằng Niếp khẩn trương, trong lòng đột nhiên có cảm giác sung sướng của trả thù.

"Ca ca, nàng nói là thật sao?" Tằng Niếp không thèm nhìn Hác Manh, vẫn chỉ gắt gao quay về phía Hướng Nhật.

"Không sai, nàng nói đúng, tỷ tỷ nàng là bạn gái anh" Hướng Nhật hít sâu, xem hai cô bé này, dường như đã không xong rồi.

"Giờ đã biết chưa, đi mau đi, sau này đừng tiếp cận tỷ phu ta nữa!" Hác Manh ở bên thấy Tằng Niếp choáng váng thì tươi như hoa.

Ai ngờ nàng không nói lời nào, lại quay ra cãi cọ gay gắt với Hác Manh: "Đúng là tỷ phu ngươi, nhưng vẫn là ca ca ta"

Là ngươi tự nhận, tỷ phu ta đâu đáp ứng làm ca ca ngươi" Hác Manh làm vẻ như không biết xấu hổ.

Thấy vậy Tằng Niếp nghiến răng nghiến lợi nói"Ta mặc kệ, dù sao vẫn là ca ca ta, không tin ngươi hỏi đi"

Nghe Tằng Niếp nói, mắt Hác Manh sáng người, giả bộ đáng thương nói: "Tỷ phu..."

"Hướng Nhật dở khóc dở cười, còn biết giả vờ đáng thương tranh thủ tình cảm à? "

Đương nhiên, hai gia đầu tranh giành ăn dấm chua, hắn cũng không bạc đãi mình. Đứng lên một cái, tự nhiên bất ngờ chạm vào vị trí nà hai nha đầu không phòng ngự:

"Anh nói hai em nè, có thể dừng hay không. Nhất là em, Hác Manh, một mình chạy đến quán rượu uống rượu, còn ở một chỗ với người lạ, có biết như vậy rất nguy hiểm hay không?"

"Tỷ phu, em biết sai rồi" Hác Manh cúi đầu, dường như hối hận. Tay cũng buông lỏng ra.

Hướng Nhật thấy bộ dáng đau khổ của cô bé cũng mềm lòng nói:

"Được rồi, cũng không phải là mắng em, chỉ là nói cho em biết, sau này làm việc phải nghĩ hậu quả, đừng làm người nhà của mình, tỷ tỷ cùng mẹ em lo lắng cho em. Nhớ kĩ, trở về giải thích rõ với tỷ tỷ, biết chưa?"

"Em biết rồi!" Cô bé ngẩng mặt lên, khuôn mặt đã ngấn lệ.

"Đáng đời" Một thanh âm nho nhỏ dường khó nghe thấy truyền đến, nhưng rõ ràng cố ý để người ta nghe được.

Hướng Nhật trừng mắt: "Tằng Niếp, em cũng không đúng, thấy Hác Manh như vậy, em còn thừa cơ bỏ đá lấp giếng. Anh cho em biết, từ giờ về sau, không được tìm lí do khiêu khích"

"Khiêu khích gì chứ, em cũng đi tìm Hác Manh với anh mà? Hơn nữa, Hác Manh có thể khiêu khích, sao em không thể? Đại ca, anh bất công!"

Tằng Niếp nhìn Hướng Nhật, trên vẻ mặt dường như khắc rõ hai chữ bất công vậy.

"Hác Manh bị ốm"

Hướng Nhật giải thích, Hác Manh ở bên cũng gật đầu phụ họa, chẳng qua nhìn trên mặt chẳng thấy tí tẹo gì bộ dáng của bệnh nhân

Tằng Niếp vạch trần ngay: "Nàng bệnh gì chứ? Còn có thể đến quán bar uống rượu, mặt còn hồng lên như thế, nếu nàng bệnh thì em cũng ốm sắp chết rồi"

Hướng Nhật chẳng biết phản bác làm sao, hắn quả thực không muốn nói Hác Manh bị ốm, quả thực là nha đầu kia giả bệnh, nhưng chỉ cần người tinh tường sẽ biết nàng giả bệnh để nghỉ học.

"Lão đại, cảnh sát đến" Lúc này, tên gầy còm đột nhiên sợ hãi đi vào, nói thầm vào tai Hướng Nhật một câu.

"Sao lại thế?"

Hướng Nhật nhướn mày, nhìn chỗ tên gầy còm chỉ, chỉ thấy cảnh sát kia tới chỗ uống rượu, khả năng lớn là tới làm phiền. Hướng Nhật cũng không nghĩ ra nơi này, theo lí thuyết thì cục cảnh sát phải biết là địa bàn của hắn, mà hắn là bạn trai của Thiết cục trưởng. Sao còn dám tới đây bới móc?

"Lão đại, cảnh sát kia nói nhận điện thoại báo nguy, nói chúng ta cưỡng bức cố gái vị thành niên... cái kia"

Tên gầy còm nhìn Tằng Niếp cùng Hác Mạnh bên cạnh, cẩn thận không dám nói lung tung

Ánh mắt Hướng Nhật lạnh xuống. Đã đoán ra ai gọi cú điện thoại kia, xem ra có người không biết chữ "Chết" viết như thế nào mà.

Không biết có thiếu gì không, mình không thấy có đoạn Tằng Niếp với thằng thanh niên kia, các CV xem lại giùm nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui