Đỉnh Cấp Lưu Manh

Đám cảnh sát đi tới, bên cạnh còn có gã thanh niên mặc âu phục, đúng là kẻ trước đó Hướng Nhật cho ném ra ngoài, chỉ là lúc này mặt bầm dập, quần áo nhăn nhúm, phỏng chừng là do đám người gầy còm kia làm.

Mấy cảnh sát mới tới không biết Hướng Nhật, điều này làm Hướng Nhật an tâm một chút, chỉ cần cảnh sát này không biết, liền chứng minh sự tình còn chưa đến mức to chuyện. Nếu ngay cả biết hắn là bạn trai Thiết cục trưởng mà cảnh sát còn dám đến cũng đủ để hiểu được cái danh "Thiết cục" chưa đủ để dọa chúng sợ.

"Anh là ông chủ nơi này?" có bốn tên cảnh sát, tên cầm đầu là một cảnh sát mang kính, chừng 30 tuổi, mặt trắng nõn, chẳng qua thái độ không chút khách khí, dường như là nhận ra kẻ tội ác tày trời.

"Đúng vậy!" Hướng Nhật gật đầu, quán bar "Trầm Luân" cũng coi là sân sau của mình, nói ông chủ cũng chẳng sai.

"Chúng tôi nhận được tin báo, các ngươi bức cô gái vị thành niên làm chuyện bậy bạ(lớn rồi tự hiểu đi: 485:), mời anh theo chúng tôi hỗ trợ điều tra" Cảnh sát đeo kính vừa nói xong liền móc còng tay ra.

"Các ngươi làm gì, không được bắt ca ca(tỷ phu) ta!" Hác Manh cùng Tằng Niếp ở bên thấy vậy, vội vàng đứng lên, chạy như bay đến bên Hướng Nhật.

Hướng Nhật vỗ về hai cô bé, đẩy kính mắt lên, nhìn gã cảnh sát đeo kính nói:

"Ngại quá, nếu vừa rồi ta nghe không sai, ngươi nói ở chỗ này của ta có bức bé gái vị thành niên làm bậy? Ta muốn biết, cô bé vị thành niên ở đâu? "

Gặp phải Hướng Nhật không sợ hãi cường thế, cảnh sát đeo kính cũng đuối lí, chẳng qua thoáng nhìn người trẻ tuổi kia xong, cảnh sát đeo kính cũng mạnh mồm hơn:

"Cái này căn bản không cần ta nói, ngươi chỉ cần theo ta về điều tra, còn hai cô bé này cũng phải theo chúng ta về điều tra"

Ánh mắt Hướng Nhật lạnh xuống, tên đeo kính này rõ ràng chú ý hai cô bé Hác Manh và Tằng Niếp, cái này không nói cũng rõ:

"Không phải ngươi muốn nói, các nàng là đối tượng ta bức bách chứ?"

"Ta nhớ kỹ ngươi, dám nói ta như vậy.Đồ đàn bà, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Hác Manh cắn răng, nhìn hung tợn chẳng khác gì sư tử Hà Đông nhìn chằm chằm vào tên cảnh sát, dù gì cũng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện.

Hơn nữa cả quán bar có nàng và Tằng Niếp mới mang danh hiệu "Trẻ vị thành niên", cảnh sát đeo kính ám chỉ đương nhiên nàng phải nghe ra.

Tằng Niếp cũng giận nghiến răng ken két, chỉ vào tên cảnh sát chửi ầm lên:

"Người là cái thứ cảnh sát gì, không biết gì chỉ nói lung tung, cẩn thận ta tố cáo ngươi phỉ báng, mẹ ngươi mới là cái loại đàn bà đó!" câu nói sau cùng mới thực sự nói vào vấn đề chính.

Bị hai tiểu nha đầu trách móc, cảnh sát đeo kính cũng xấu mặt, tuy rằng cách ăn mặc của hai cô bé không giống tiểu thái muội(gái làm $), nhưng đâm lao thì phải theo lao, âm trầm nói:

"Không cần biết là gì, theo chúng ta về điều tra, tất cả sẽ rõ"

"Theo các ngươi về điều tra?"

Hướng Nhật cười lạnh bước tới, đứng trước Hác Manh cùng Tằng Niếp, liếc nhìn tên trẻ tuổi ở bên vẫn chưa mở mồm:

"Nếu ta đoán không sai, các ngươi nhận điện báo của kẻ này đúng không?"

Cảnh sát đeo kính biến sắc, chưa kịp nói thì tên trẻ tuổi đã chen vào:

"Đúng vậy, là ta gọi, ta vừa ở chỗ này, thấy tất cả, tiểu cô nương này không muốn theo ngươi, là ngươi ép buộc nàng, ta ngăn cản, ngươi còn cho thủ hạ đem ta ném ra ngoài, ta nói không sai chứ?"

"Ngươi nói đúng" liếc một cái đầy thâm ý, gã thanh niên này cũng không có gì khoa trương, chỉ là hắn tò mò, cái "ép cô bé vị thành niên làm bậy" rốt cuộc là từ mồm thằng nào ra, hoặc là có hàm ý gì.

Mà vừa nghe đối phương thừa nhận, cảnh sát đeo kính mắt sáng lên, vốn tưởng là tranh chấp do ghen tuông của tên nhị thế tổ cần bọn chúng đến tăng thanh thế, đối với sự tình này, bọn hắn cũng cực kì nhàm chán. Chẳng qua cũng không có cách nào khác, ai kêu ông già hắn làm quan to chứ? Không ngờ lại vì nguyên nhân này, nếu đã có lý, cảnh sát đeo kính cũng thả lỏng. Cứ vậy thì chẳng những vừa có công, lại còn lấy lòng lãnh đạo, nói không chừng sẽ có hi vọng thăng tiến.

"Tốt, ngươi đã nhận, vậy thì mời theo chúng ta một chuyến" Cảnh sát đeo kính vốn hiểu đạo lí tát nước theo mưa, nắm được thời cơ liền mở miệng phát biểu một câu đúng hoàn cảnh.

"Ta thừa nhận, nhận cái khỉ gì?"

Hướng Nhận liếc mắt xem thường, cho dù là chó săn cho người ta cũng đừng gấp chứ? Đồng thời Hướng Nhật cũng hiếu kì với thân phận gã thanh niên kia, đối phương cũng có thế phết, nếu không tại sao mấy tên cảnh sát chíp phôi này vội vàng biểu hiện "Trung thành" trước mặt hắn như vậy.

"Ta chỉ thừa nhận vừa rồi hắn không nói sai, nhưng có việc có lẽ hắn không biết, đây là em gái của người yêu ta, bởi vì tức giận mà chạy đến đây, cho nên ta đến đưa cô bé về, thế gọi là cưỡng ép nàng sao? Ta tin rằng ngươi nhìn ra chứ"

Câu sau cùng hẳn là ám chỉ người trẻ tuổi kia, người trẻ tuổi cũng ở đó, khẳng định cũng nghe được lời Hác Manh nói, chỉ cần không điếc sẽ biết hắn và Hác Manh quen nhau.

"Không biết ngượng, ta thấy, ta thấy rõ là cô bé không muốn đi với ngươi, mà ngươi lại mạnh mẽ ôm nàng đi, sau đó còn cho đàn em ném ta ra ngoài"

Người trẻ tuổi một bụng tức giận, vốn là đến quán bar giải trí, gặp một tiểu mỹ nhân thì thực là chuyện tốt, chẳng qua Hướng Nhật xuất hiện cùng chuyện phát sinh sau đó làm tâm tình hắn cực kì không tốt, thậm chí đã muốn hủy luôn quán bar này đi, cho nên hắn mới gọi điện thoại cho cấp dưới của ông già hắn.

"Gì, chuyện nhà chúng ta cần gì ngươi quản, cái gì gọi là không muốn? Tỷ phu ta quan tâm ta không hiểu à? Ai nói ta không muốn đi cùng hắn, ta cực kì thích là đằng khác, ai khiến ngươi xen vào" Hác Manh nhìn gã trẻ tuổi với ánh mắt chán ghét.

Tuy gã này mới ngồi uống rượu với mình, nhưng mà người lạ dám vu oan tỷ phu mình, hơn nữa còn đưa cảnh sát tới, vu oan cho mình là con gái hư hỏng thì coi như chẳng quen biết gì hắn.

Vừa nghe vậy, cảnh sát đeo kính cảm thấy khó xử, nghe ra sao cũng không thấy cô bé này nói dối, vậy thì rõ ràng là con trai lão thủ trưởng mình lòi tai rồi.

Mà thấy Hác Manh "phản bội", gã trẻ tuổi thẹn quá hóa giận, hắn gọi cảnh sát không chỉ vì trả thù, mà hơn cả là muốn biểu hiện thực lực trước tiểu mỹ nữ này, ai ngờ mỹ nữ chẳng thèm nhìn mà còn đối phó hắn.

"Điền đội trưởng, ta chỉ làm trách nhiệm của một công dân tốt của thành phố, việc tiếp theo, làm phiền anh" rõ ràng gã trẻ tuổi này không còn quan tâm lấy uy với Hác Manh, nếu tiểu mỹ nữ không phối hợp, còn "lấy oán báo ân", vậy thì đành để nàng chịu khổ, có lẽ lúc đó mới chịu nghe lời.

"Không cần khách khí, đây là việc của cảnh sát chúng tôi" người trẻ tuổi vừa dứt lời, cảnh sát đeo kính đã hiểu nên làm gì, đối với thằng con bảo bối của thủ trưởng, hắn cũng biết, tuy rằng có chút đẹp mã cùng lịch sự, chẳng qua cá tính âm trầm, ở ngoài thì cười cười nói nói tỉnh bơ, nhưng âm thầm cho người ta một kích trí mạng bất cứ lúc nào.

Một đao, người không thể đắc tội thì không thể đắc tối, ra tay, chỉ có thể là Hướng Nhật, Hác Manh cùng Tằng Niếp.

"Đem ba người họ đi"

"Ta xem ai dám" tên gầy còm vọt lên, đám tiểu đệ ít nhất hai chục tên ăn mặc bụi đời cũng lên theo, cũng không phải chưa gặp qua cảnh sát, ở vùng này, cảnh sát nghe tên quán bar "Trầm Luân" ai không dám nể mặt? Không ngờ lần này cảnh sát tìm đến cửa, đám tiểu đệ ở lâu vốn chẳng sợ hãi cảnh sát hăm dọa, nhất là đám cảnh sát này còn muốn mang lão đại của mình đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui