Đỉnh Cấp Lưu Manh

Liêu Quốc Trung, năm nay 55 tuổi, ở vị trí cục trưởng thị cục đã 7 năm, tuy rằng đem thị cục phát triển vững mạnh, nhưng cũng không có cơ hội thăng chức. Mắt thấy tuổi già đến nhanh, làm xong lần này, hắn cũng chỉ có thể thăng chức hoặc vào hội nghị bàn về ưu đãi cán bộ lão thành. Mà sắp mất đi quyền lợi đối với hắn, loại người thường được quyền lực mang đến nhiều chỗ tốt khẳng định rất khó dứt bỏ, cho nên trong khoảng thời gian này mỗi ngày hắn đều ở văn phòng vội vội vàng vàng, dường như mọi việc đều một tay làm, tựa như cả người đang trẻ lại lần thứ hai vậy.

Đang phê chỉnh văn kiện, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Liêu Quốc Trung vội dừng công tác nghe điện, bởi vì nhớ ra điện thoại kia chí có lãnh đạo mới gọi tới được, tuy nói muốn lui về, nhưng đối với lãnh đạo, Liêu Quốc Trung cũng không dám nửa điểm lãnh đạm.

"Liêu cục trưởng à? Tôi là Bùi Nghiêm Minh" thanh âm đầu bên kia không nghe ra cảm tình gì, dường như rất máy móc.

Người giống nhau, đây là ngữ khí nhất quán của lãnh đạo, dù ở đâu cũng không biểu hiện tình cảm chân thật của mình.

"Bùi thị trưởng" Liêu Quốc Trung cả kinh, Bùi thị trưởng đầu tiên là chủ quản xây dựng kinh tế Đông Thành, gần đây mới đề bạt làm thường vụ phó, đúng là lúc đường thăng quan rộng mở, không biết hắn tìm một người sắp về như mình có việc gì?

"Ân, có vài việc liên quan đến anh"

Vừa nghe đúng là là có việc liên quan, Liêu Quốc Trung càng thêm căng thẳng, biết đó là việc gì, có phải hay không lúc Bùi thị trưởng đảm nhiệm thường vụ phó thái độ mình không rõ ràng là Bùi thị trưởng bất mãn?

Trong lòng nghĩ vậy xong, Liêu Quốc Trung theo thói quen mở mồm nói: "Bùi thị trưởng, tôi có vài việc công muốn báo với anh. Chỉ."

"Báo việc công thì tạm để đó, tôi muốn hỏi, cục các anh có phải có người là Từ phó cục?" đầu bên kia dứt lời liền Liêu Quốc Trung liền thả lỏng.

Thì ra không phải mình, Liêu Quốc Trung thở phào một hơi, lại khẩn trương lên, Từ Thiên không phải chính mình đề bạt lên, vội vàng nói: "Bùi thị trưởng, bình thường tiểu Từ hắn công tác không kém lắm."

"Không có gì, tiểu Từ công tác vô cùng tốt, là cảnh sát hắn nên như vậy, chuyện tình bên trong cảnh sát đương nhiên không thể có người ngoài xen vào"

"Bùi thị trưởng, ý ngài là?" Liêu Quốc Trung càng nghe càng kinh hãi, Bùi thị trưởng nói vậy là ám chỉ gì?

"Tốt lắm, cứ như vậy mà chờ đi"

Điện thoại đã tắt, nhưng Liêu Quốc Trung vẫn đang hoang mang, rốt cuộc Bùi thị trưởng gọi điện đến là có ý gì, hay là hắn đang nói mát tiểu Từ?

Nếu theo cảm giác, dường như cuối cùng có một câu "chuyện của cảnh sát không để người ngoài xen vào" nói vậy thì, nếu đánh giá về tiểu Từ, cũng không tính là, phương diện này đến.Không nghĩ ra, hay là tìm tiểu Từ hỏi một chút tình huống.

Liêu Quốc Trung cầm điện thoại, gọi cho Từ Thiên, bất ngờ chính là điện thoại Từ Thiên lại tắt máy.

Phát hiện ra, lúc này Liêu Quốc Trung không khỏi điên lên, chính mình là thủ trưởng, lại không có cách nào liên hệ cấp dưới, cái này không chỉ bẽ mặt, mà còn là không thể nắm cục diện trong tay.

Ra khỏi văn phòng, vừa lúc một cảnh sát viên cùi đầu chào hắn, Liêu Quốc Trung vội kéo hắn hỏi: "Từ phó cục đi đâu?"

".Vừa mới đi ra ngoài" viên cảnh sát kia bị lão đại túm lấy, trong lòng tuy kích động hưng phấn, nhưng vừa biết phải nói gì, đột nhiên từ cảm giác hạnh phúc lại bị đá lọt vào trong sương mù.

"Biết đi đâu không?"

Viên cảnh sát lắc đầu, sắc mặt Liêu Quốc Trung trầm xuống, lại hỏi: "Vừa rồi trong cục có phát sinh chuyện gì hay không?"

Thấy cục trưởng hỏi nghiêm túc, viên cảnh sát nhất thời run run nói: "Vừa rồi Điền đội trưởng có mang về một người, chẳng qua người kia biết Từ phó cục, Từ phó cục liền cho Điền đội trưởng thả người"

"Chỉ đơn giản như vậy?" Liêu Quốc Trung vừa nghe, mở hồ ý thức được tình huống trong này: "Anh, lập tức gọi Điền đội trưởng cho tôi"

Viên cảnh sát khổ sở nói: "Cục trưởng, Điền đội trưởng cùng đi với Từ phó cục"

"Đi cùng?" Liêu Quốc Trung càng thêm âm trầm: "có biết chuyện gì xảy ra không, trừ việc mang người về, còn có ai tới sao?"

"Điền đội trưởng bị một cuộc điện thoại gọi đi, lúc trở về, ngoài dẫn người kia bên cạnh hắn còn có một thanh niên mặc âu phục, dường như biết Điền đội trưởng, Điền đội trưởng rất khách khí với hắn"

"Thanh niên mặc âu phục? Có biết hắn tên gì không?" Liêu Quốc Trung bỗng cảm thấy nắm được mấu chốt, thanh niên mặc âu phục, vậy không phải nhân viên cảnh sát, chẳng lẽ chính là "người ngoài" mà Bùi thị trưởng nói?

"Không nghe rõ tên, nhưng mà hình như là họ Bùi, sau khi hắn thấy Từ phó cục thả người, rất tức giận bỏ đi"

Viên cảnh sát biểu đạt rất rõ ràng.

"Từ Thiên!" Liêu Quốc Trung hận nghiến răng, từ miêu tả của viên cảnh sát, hắn đã biết đại khái sự tình. Khẳng định là tiểu tử này ỷ vào người quen mình bị mang đến, tự ý thả người.

Mà thanh niên họ Bùi kia phỏng chừng có quan hệ dây mơ rễ má với Bùi thị trưởng, có mây thuẫn cùng người Điền đội trưởng mang về, thấy Từ Thiên thả người đi, tìm đến Bùi thị trưởng, khó trách Bùi thị trưởng gọi điện cho mình, thì ra sự tình là vậy.

Nghĩ thông suốt xong, Liêu Quốc Trung thầm mắng Từ Thiên không có mắt, vì một người quen mà có thể đem kẻ đắc tội bậc cha chú Bùi thị thả ra, tiểu tử này chẳng lẽ hỏng não? Cho dù muốn thả, chẳng lẽ không chờ thân thích thị trưởng đi rồi thả sao?

"Cậu, nhớ rõ người Điền Lập mang về không?"

"Có chút ấn tượng!" viên cảnh sát cẩn thận nhớ lại một chút, phát hiện tuy người kia không có gì đặc biệt, nhưng cũng rất dễ nhớ.

"Tốt, giờ đi bắt hắn về cho ta"

"Dạ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" viên cảnh sát nhất thời xung như gà chọi, đây chính là nhiệm vụ lão đại giao cho, hoàn thành tốt, nói không chừng có cơ hội thăng chức rồi.

Đi ra khỏi thị cục, điện thoại cho Hác đại tiểu thư, biết Hác Manh đã về, nhưng đang ở bên chăm sóc nàng. Trong lòng vui hơn rất nhiều, lại nghĩ đến Trứu Văn Tĩnh trong bệnh viện, cũng không biết nữ nhân này có đổi phòng bệnh tốt một chút, quan trọng là loại phòng bệnh săn sóc đặc biệt này.

Nghĩ vậy, Hướng Nhật quyết định đến bệnh viện trước. Nhanh chóng thăm nữ nhân Trứu Văn Tĩnh quật cường kia, thuận tiện gặp hai tên súc vật kia. Đương nhiên, quan trọng là tìm con tinh tinh chia tiền, thẻ của mình đã đưa cho Trứu Văn Tinh rồi, tìm hắn đòi là dĩ nhiên.

Tới bệnh viên nhân dân thứ sáu, Hướng Nhật tự nhiên đi vào phòng bệnh số bảy, Trứu Văn Tĩnh không còn ở đó, hỏi ý tá mới biết, Trứu Văn Tĩnh sớm đã vào phòng săn sóc đặc biệt.

Hỏi thăm phòng bệnh, Hướng Nhật vội chạy đi, may mắn làm sao, Trứu Văn Tĩnh cùng phòng bệnh với tinh tinh và con thỏ.

Phòng bệnh riêng biệt với hai tên súc vật kia. Gõ cửa, bên trong truyền lại thanh âm yếu ở: "Mời vào"

Hướng Nhật đẩy cửa vào, thấy Trứu Văn Tĩnh dựa vào thành giường, cầm tờ báo trong tay, phỏng chừng vẫn chưa biết Hướng Nhật đi vào.

Vốn tưởng là y tá, thấy Hướng Nhật bước vào, Trứu Văn Tĩnh bỏ tờ báo ra, trên mặt hiện lên vẻ cảm động: "Anh đã đến rồi"

"À ừ" Hướng Nhật gật đầu, nhìn Trứu Văn Tinh, phát hiện tóc nàng đã chải vuốt gọn gàng, chính tề xong, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng tốt hơn hôm qua không ít, đã có thêm chút huyết sắc

"Hôm nay tốt hơn chút nào không?"

"Đã tốt hơn nhiều" Trứu Văn Tĩnh chỉ vào giỏ táo bên cạnh không biết là ai mang đến: "Ăn táo chứ? Ngại thật, hay là anh lấy trước?"

"Tôi mới thấy ngại, lúc tới không có mua thứ này, không mang đến đây" Hướng Nhật nói đùa.

"Anh khách khí quá, kỳ thực rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi cùng Tiểu Ái không biết nên làm sao nữa" Trứu Văn Tĩnh trong lòng rất cảm kích em chồng(Có lẽ thế).

"À, nói đến Tiểu Ái, tôi còn không biết nó học trường nào đây?" Hướng Nhật lúc này mới nhớ ra việc phải hỏi.

"Là tiểu học Anh Ngữ, ở bên phải đường" lúc nói chuyện, trong mắt Trứu Văn Tĩnh hiện lên vẻ cưng chiều, còn có cả che dấu sự đau lòng.

"Tôi nhớ đó là trường của quý tộc?" Hướng Nhật giật mình, sau đó lại chua xót. Nếu là trường tiểu học quý tộc, học phí không phải nhỏ, khó trách nàng bị bệnh mà không có tiền đến bác sĩ, dù tìm được việc làm tốt, nhưng tiền đem vào trong chỗ không đáy đó, người mẹ là như vậy, phụ nữ là như vậy, vì chữa bệnh cho mẹ, trộm hoa trong bệnh viện bán, còn nói là tiền mượn của dì hàng xóm, may mắn là gặp mình, nếu.Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Trứu Tĩnh Văn thản nhiên cười, đang muốn nói chuyện, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, vội vàng lấy lên từ dưới gối một cái điện thoại cũ kĩ, nghe điện xong thì mặt biến sắc, sau đó vội cúp điện thoại, kéo chắn muốn xuống giường.

"Làm sao thế?" Hướng Nhật cũng lo lắng, có thể làm nàng biểu hiện như vậy khẳng định là có chuyện xảy ra.

"Tiểu Ái ở trong trường đánh nhau, thầy chủ nhiệm vừa gọi xong" Trứu Văn Tĩnh lo lắng, con gái nàng vất vả mới cho đi học trường quý tộc kia, cũng không thể vì việc này mà bị đuổi.

Vừa nghe đến con gái xảy ra chuyện, Hướng Nhật vội đẩy Trứu Văn Tĩnh ngồi lên giường: "Được rồi, nghỉ ngơi đi đã, tôi đi thì hơn" trong lòng lo lắng, buổi sáng Hướng mẫu cùng các nàng đưa Tiểu Ái đi học, Tiểu Ái liền đánh người? Tối hôm qua gặp mặt, Hướng Nhật tuyệt đối con gái mình sẽ không đánh người lung tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui