Đỉnh Cấp Lưu Manh

Nhâm đại tiểu thư vừa cúp máy, còn lo lắng chưa biết thông báo cho cô bé nào nữa. Đột nhiên điện thoại vang lên, không ngờ là nữ hoàng gọi tới, tuy rằng sớm đoán ra nhưng tốc độ này thực quá nhanh.

"Teru" Hướng Nhật cầm điện thoại lên, không giấu được sự kích động. Khó trách được có câu, đàn ông thích thứ không có trong tay, nhà nấu cơm nhưng vẫn đi ăn phở, mà nữ hoàng lại là cực phẩm nhân gian, kẻ nào mà không chảy nước miếng đây.

"Jack, về mà không nói em một tiếng, chẳng lẽ quên người bạn như em rồi sao?" thanh âm nữ hoàng tràn ngập nhớ nhung cùng mị hoặc.

"Làm sao quên được đây? Teru, em là người bạn quan trọng nhất của anh, dù có quên bản thân cũng sẽ không quên em" Hướng Nhật thực muốn đem "người bạn quan trọng nhất này" biến thành "bạn gái quan trọng nhất", chẳng qua nữ hoàng sẽ không để mình ăn.

Nàng đã nói muốn đem lần đầu tiên cho chồng mình, chỉ biết nàng là một người rất truyền thống, tuyệt đối sẽ không chịu chia người đàn ông của mình với ai khác.

"Oh, vì sao vừa rồi gọi điện cho Thư tiểu thư mà không gọi điện cho em chứ?" nghe giọng nói tràn đầy ghen tuông, nếu là người khác nghe hai người nói chuyện, khẳng định sẽ nghĩ là quan hệ nam nữ, bởi vì sự ghen tuông chỉ dành cho tình nhân. Chẳng qua hai người đã tới ngưỡng cửa này nhưng mà vẫn bị một tầng ngăn cách vô hình.

"Teru, em nên biết, em ở cùng một chỗ với Thư Dĩnh, anh nói với nàng có khác gì nói với em đâu" Hướng Nhật không biết làm sao mà giãi bày.

"Cho nên anh liền quên luôn việc này?" giọng nữ hoàng rất không vừa lòng, không cho Hướng Nhật giải thích liền nói: "nếu Thư tiểu thư không nói cho em biết anh đã về, khi nào anh mới gọi cho em?".

Vấn đề này thực khó trả lời, bới tới giờ Hướng Nhật cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, hắn biết nhất định Thư Dĩnh sẽ nói với nữ hoàng. cô bé ngốc kia nghe tin mình về nhất định hưng phấn mà đi khoe, mà nữ hoàng vừa hay lại ở cùng nàng, xem thời gian nữ hoàng gọi điện đến thì biết vừa nãy Thư Dĩnh mừng cỡ nào.

"Teru, có phải anh là một kẻ kém cỏi?" Hướng Nhật cười khổ, bị nữ hoàng hỏi quả thực chẳng biết trả lời sao, cũng không thể nói ra với nữ hoàng rằng mình căn bản không nghĩ sẽ gọi cho nàng đúng không?

"Quả là kém cỏi, Jack, em không thể không nói, một người đàn ông, nếu bạn gái vượt quá hai người, đó chính là người đàn ông kém cỏi!" nữ hoàng dường như có ý gì đó, sau đó lại nói:

"Tối có rảnh không?"

"Có lẽ không, anh có hẹn" Hướng Nhật cười khổ, thật xui xẻo, lúc trước hắn đã gọi điện cho Thư Dĩnh hẹn ước tối sẽ đi với nàng.

"Lại là một trong số bạn gái của anh?" lần này giọng nữ hoàng rất bình thản, vốn biết trình độ hoa tâm của người này.

"Chính là Thư Dĩnh"

"Thư tiểu thư?" nữ hoàng hơi khựng lại.

"Em liền không quấy rầy hai người, chúc hai người một đêm lãng mạn, vui vẻ"

"Cám ơn"

Giống như hẹn trước, hai người cùng trầm mặc không nói gì, một lát sau nữ hoàng nói:

"Jack, em phải trở về"

"Trở về?" trong lòng Hướng Nhật căng thẳng, đương nhiên hiểu nữ hoàng nói trở về là gì, chính là về nước của cô ấy.

"Không phải em nói muốn định cư ở Bắc Hải sao?"

"Lúc trước có nghĩ như thế, chẳng qua anh biết, công việc của em bề bộn, không thể nào ở đây nghỉ ngơi lâu dài, trừ khi."

"Trừ khi cái gì?" Hướng Nhật gấp đến khó thở, nếu nữ hoàng rời đi, không phải sẽ không còn một mỹ nữ ngoại quốc cao quý đùa giỡn ám muội nữa sao.

"Đùa chút thôi, Jack, anh khẩn trương à?" giọng nói nữ hoàng có chút nghịch ngợm.

"Đương nhiên, chẳng phải chúng ta là bạn rất tốt sao? Chẳng qua em đùa chả vui gì cả"

Hướng Nhật có chút buồn bực, nghĩ đến nữ hoàng không thể ở lại đây, ai biết đó chỉ là vui đùa chứ.

"Được rồi, Jack, em biết chuyện này không đáng cười. Nói thật, em phải về một chuyến, em trai em xảy ra chuyện" rốt cục nữ hoàng đã nói thật.

"Cần anh giúp không?" Hướng Nhật thở khẽ, thì ra chỉ là về có việc, cũng không phải là vĩnh viễn không quay lại, tốt rồi.

"Không cần, Jack. Anh đã giúp em rất nhiều, nếu anh lại giúp nữa em không biết báo đáp ra sao. Em biết người Trung Quốc có câu châm ngôn, "lấy thân báo đáp", anh sẽ không muốn em làm thế chứ?" nghe được câu nói nửa đùa nửa thật của nữ hoàng, trong lời nói tràn ngạp sự vui vẻ.

"Teru, chúng ta là bạn tốt. giúp đỡ bạn bè không cần báo đáp" Hướng Nhật cảm thấy tiếc nuối, nếu có thể lấy thân báo đáp là tốt nhất, chỉ tiếc rằng đó là mơ.

"Đúng rồi, nhớ khi đi gọi cho anh, anh sẽ tiễn em"

"Ừm" nữ hoàng khẽ đáp, sau đó trầm mặc, đến lúc Hướng Nhật tưởng đối phương đã cúp điện thoại thì âm thanh truyền đến:

"Jack, nếu quay lại, anh có thể làm bạn trai của em trong một giờ lần nữa không? Đương nhiên, anh có thể cùng em làm chuyện bất cứ chuyện gì đó."

"Bất cứ chuyện gì?" Hướng Nhật há hốc mồm. nữ hoàng nói lời này là ý gì? Bất cứ chuyện gì? Chính là lần đầu tiên của nàng sao? Đối với yêu cầu này, Hướng Nhật chẳng tìm ra lí do nào để từ chối, mà cũng chẳng thể nào từ chối.

Nói chuyện cùng nữ hoàng xong, Hướng Nhật cũng không khỏi trầm mặc, nữ hoàng nói "bất cứ chuyện gì" đương nhiên làm hắn kích động, chẳng qua cái này cũng cho thấy một tin xấu, dường như nữ hoàng muốn muốn rời khỏi Bắc Hải, hơn nữa sẽ không bao giờ trở lại. Đang nghĩ đến đây, Tiểu Ái chạy nhào vào bếp, khoa chân múa tay nói:

"Thúc thúc, bà và các cô đã về, còn mua rất nhiều đồ nữa"

"Có mua đồ ăn cho con không? Cô bé tham ăn" Hướng Nhật xoa đầu con gái, đem suy nghĩ về nữ hoàng bỏ qua một bên, nắm đôi tay cô bé đi ra ngoài.

Trong phòng khách, đám Sở Sở đã về, Hướng mẫu tự nhiên cũng ở đó, chẳng qua mua gì đó thực khác thường, cho dù trong lòng Hướng Nhật sớm chuẩn bị nhưng cũng cảm thấy kinh hãi, cảm thấy con gái miêu tả còn thiếu nhiều lắm, ngập cả phòng khách, từ mặt đất đến sô pha, từ sô pha đến bàn trà, tràn ngập gói nhỏ gói to, nào là rượu, thuốc lá, trà ngon, còn có túi giấy đầy các loại quần áo hàng hiệu.

Mua nhiều quần áo, Hướng Nhật còn hiểu được, dù sao đều là mặc, nhất là con gái dạo phố mà mua đồ thì. cho dù tạm thời chưa dùng, nhưng vẫn sẽ gắng sức mà mua, nhưng thuốc lá, rượu, trà linh tinh thì miễn, đàn bà con gái mua làm gì?

"Mọi người mua nhiều rượu cùng thuốc lá làm gì? Đâu cần đâu?" Hướng Nhật líu lưỡi, hắn không nghiện thuốc lá, rượu dù có ham nhưng mà mua nhiều thế, có lẽ đủ để hắn uống cả tháng, mà đám Sở Sở đâu có uống rượu đế.

Hướng Mẫu ở bên kéo hắn ra xa một chút, đầu tiên liếc mắt rồi nói:

"Mua nhiều như vậy thì sao, không phải mua giùm anh à"

"Vậy mua cho ai?" Hướng Nhật chỉ chỉ đống rượu, thuốc lá kia, trong lòng càng thêm khó hiểu, nếu không mua cho mình, chẳng lẽ mua về cho gián nó xông à?

Hướng Mẫu tỏ vẻ thần bí nói:

"Anh quên à, trước tôi đã nói, chờ anh về thì sẽ đi gặp cha mẹ Tiểu Uyển, đi thì phải có lễ ra mắt rồi"

".Lễ vật" Hướng Nhật cả kinh, thì ra mua mấy thứ này làm "quà ra mắt", hay chính xác là "ăn hỏi", mà hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, Hướng mẫu nói chuyện cũ thì hắn nhất thời nuốt không trôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui