Đỉnh Cấp Lưu Manh

Quả nhiên âm thanh trong điện thoại liền trở lại bình thường mà thậm chí còn kèm thêm chút nịnh nọt:

"Ồ, là Hướng tiên sinh, sao ngài lại rảnh rỗi đến CLB Kim Long…"

Bỗng nhiên nghĩ tới cái tên "Tiểu Chung" lúc trước gọi,Liêu cục trưởng liền khựng lại, không biết nói sao.

"Liêu cục trưởng, không ngờ rằng ở khu vực ông quản lí lại có một nơi giống như CLB Kim Long, có phải là ông nên đưa người tới điều tra thêm không nhỉ?"

Hướng Nhật cũng không nói rõ CLB Kim Long là nơi như thế nào, bởi những việc như thế này chỉ nói qua là người ta sẽ hiểu được.

"Hướng tiên sinh, việc này…"

Liêu cục trưởng chỉ biết thầm kêu khổ, CLB là nơi nào sao mà hắn không biết chứ? Nhưng quan trọng là ông chủ sau lưng không phải ai cũng có thể đắc tội.

"Trong 5 phút nữa, bất cứ biện pháp gì cũng phải đến đây cho tôi, muộn một giây ông tự gánh hậu quả!"

Hướng Nhật lạnh lùng ra lệnh, chưa đợi Liêu cục trưởng nói gì đã cúp máy.

Mà Vạn tỷ cùng Tiểu Chung ở bên đang cuống lên, tưởng là có thể ỷ vào thế ông chủ, gọi điện cho cục trưởng cảnh cục thành phố là có thể dễ dàng giải quyết, nghe Hướng Nhật nói chuyện với Liêu cục trưởng xong, hai người chỉ biết nhìn nhau với ánh mắt hãi hùng.

Chẳng những đối phương có thể đánh mà còn có bối cảnh cực kì mạnh, có thể nói với Liêu cục trưởng bằng giọng như vậy, dù là ông chủ cũng không chắc đã làm được.

Hà Tú Tú cũng thầm tặc lưỡi, nhìn Hướng Nhật với vẻ mặt không thể tin nổi. Nghe cuộc đối thoại vừa rồi, người kia có thể là cục trưởng cảnh cục thành phố, ở Bắc Hải thì đây cũng là đại nhân vật, bình thường muốn gặp cực kì khó, vậy mà ở trước mặt người bạn học cấp hai này chẳng dám mở mồm, Hà Tú Tú càng lúc càng cảm thấy người bạn cấp hai này mang đến cho mình cảm giác thâm sâu khó dò.

"Giờ thì dẫn cô bé vừa tới ra đây, nếu như nàng xảy ra chuyện gì ta chắc chắn các ngươi đừng mong sống tử tế"

Hướng Nhật cũng không mong chờ ở Liêu cục trưởng, nếu chờ hắn đem người tới sợ rằng đã hư hết bột hết đường rồi.

Vạn tỷ nơm nớp lo sợ nhìn Hướng Nhật, kéo kéo Tiểu Chung cũng đang run rẩy ở bên cạnh nói:

"Tiểu Chung, em mang vị tiên sinh này đến tìm Lam tiểu thư"

Lúc này nàng đã hiểu ra,có lẽ đối phương đến tìm mỹ nữ Lam Tuyền MM kia( muội muội), cũng chỉ là dẫn người lên lầu bốn, hơn nữa khách trên lầu bốn còn là công tử thường vụ Phó thị trưởng. Giờ đành cầu mong tên công tử phó thị trưởng kia không phải là con quỷ háo sắc, nếu lỡ mà thịt mất cực phẩm Lam Tuyền MM rồi, với thân phận công tử thường vụ Phó thị trưởng sẽ không bị sao, nhưng đám thấp cổ bé họng như nàng thì dù ông chủ ra tay cũng không cứu nổi.

Tiểu Chung không dám có chút do dự nào, lập tức mang ba người Hướng Nhật lên lầu bốn. Chẳng qua trong lòng mang ác ý, công tử phó thụ trưởng trên lầu bốn cũng không phải dễ trêu, dù tên nhóc này bối cảnh mạnh mẽ, nhưng hai hổ đã đánh nhau tất sẽ có con bị thương, đến lúc đó dù là ai gặp chuyện hắn cũng sẽ vui như hội, tốt nhất là bọn chúng cứ chết bớt đi cho rảnh nợ.

Trong căn phòng trên lầu bốn, Lam Tuyền tim đập thình thịch ngồi trên ghế salon, một gã trẻ tuổi ngồi đối diện với nàng trên một chiếc ghế salon cách đó chừng nửa thước. Tuy rằng may mắn vì hắn không phải loại đàn ông vừa già vừa xấu, nhưng trong lòng Lam Tuyền vẫn cực kì khó chịu, vừa nghĩ tới mình phải hiến thân cho hắn mà lại muốn bỏ chạy ra khỏi nơi này.

"Lam tiểu thư làm nghề gì?"

Bùi Tuấn Sinh nghiêm người ngắm người đẹp bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng nhưng nhiều hơn là sự háo sắc của một người đàn ông khi thấy gái đẹp, tuy rằng hôm nay mất đi cơ hội thân mật cùng La Lỵ siêu cấp đáng yêu "thân mật", nhưng giờ lại có một mỹ nữ trong sáng được coi là tuyệt chúng này để bù lại. Không ngờ lại có được "mặt hàng" tốt như thế, lúc đầu nghe người ta nói còn chẳng dám tin. Sớm biết thế này cần gì phải đến quán rượu tìm chứ, cứ đến luôn đây thì cũng không gặp phải sát tinh kia.

"Tôi còn là học sinh" Lam Tuyền cúi đầu khẽ đáp.

"Ồ? Em học trường nào?"

Nghe đối phương nói vẫn là học sinh,trên mặt Bùi Tuấn Sinh càng hiện lên vẻ hưng phấn giống như vừa được "sướng" xong.

"Học viện sân khấu điện ảnh Bắc Hải" tuy rằng cảm thấy nhục nhã nhưng vì chữa bệnh cho cha, Lam Tuyền bất chấp tất cả.

"Là sinh viên Bắc Ảnh?"

Bùi Tuấn Sinh sửng sốt, rồi lại không nhịn được đắc ý nói:

"Thật trùng hợp, ha ha, hiệu trưởng trường đó lại là bạn học của ông già anh đấy"

Lam Tuyền vẫn không nói gì, nàng không rảnh nghe hắn khoác loác. Hiện giờ nội tâm nàng như mớ bòng bong, vừa muốn đẩy cửa chạy ra, nhưng rồi lại nghĩ đến cha mình còn đang ở trong bệnh viện chờ phẫu thuật, hai tâm trạng mâu thuẫn đang dày vò khiến nàng sắp điên rồi.

Bùi Tuấn Sinh hoàn toàn không cảm thấy gì khác lạ, vẫn tiếp tục tự sướng:

"Lam tiểu thư,sở thích của em là gì? Ý anh là bình thường em hay đi đâu chơi? Hôm nay là lần đầu tiên đến đây sao? Lam tiêu thư…"

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Câu hỏi của Bùi Tuấn Sinh tự nhiên bị gián đoạn làm sắc mặt hắn trầm xuống, lúc trước khi nhân viên phục vụ rời đi hắn đã nói, dù trời sập xuống cũng đừng làm phiền hắn, không ngờ vừa nói một lúc đã có người gõ cửa. Trừ nhân viên làm việc ở CLB Kim Long ra,hắn cũng không nghĩ tới ai khác gõ cửa.

"Vào đi!" trong lòng buồn bực, tuy nói mời vào nhưng trong giọng nói mang theo sự giận dữ.

"Bùi công tử…"

Tiểu Chung run rẩy đi vào, mặt mày nhăn nhó như chó nhà có tang. Mấy tên tôm tép như hắn hiển nhiên rất giỏi đoán ý người khác, vừa rồi nghe giọng nói của công tử phó thị trưởng thì biết mình đã chọc giận hắn. Nhưng bất đắc dĩ vì còn sát thần ở sau lưng, hắn nào dám không đi vào.

"Có việc gì?"

Mặt Bùi Tuấn Sinh sầm xuống, hắn nhớ tên này là nhân viên phục vụ hắn đã cảnh cáo lúc trước, không ngờ lời mình mà dám bỏ ngoài tai, nhất định phải cho thằng nhãi này nếm mùi lợi hại.

"Bùi công tử,có người muốn tìm vị tiểu thư này"

Tiểu Chung nhăn nhó chỉ vào Lam Tuyền đang ngồi trên ghế, mặt tái mét liếc qua hắn một cái rồi lại cúi đầu.

"Gì?" Bùi Tuấn Sinh nhíu mày, tuy rằng đây là lần đầu tiên đến CLB Kim Long, nhưng nơi giống như vậy hắn cũng đi không ít, lập tức đoán ra nguyên nhân Tiểu Chung tới, có lẽ Lam tiểu thư là người ông chủ coi trọng, cố ý tới đây để giành mất " thứ mình yêu thích", trong lòng tức điên lên, mình đường đường là công tử thường vụ Phó thị trưởng, còn phải nhìn sắc mặt kẻ khác để làm việc sao? Còn có người dám giành gái với mình sao?

"Nói với kẻ kia, tối nay Lam tiểu thư phải ở chỗ ta!"

Bùi Tuấn Sinh đứng lên, nhìn Tiểu Chung với ánh mắt khinh bỉ.

Tiểu Chung khổ không biết nói sao:

"Việc này…"

"Xéo ngay!" Đột nhiên Bùi Tuấn Sinh lớn tiếng quát,vốn là hôm nay hắn đã nén giận rồi, giờ lại bị một tên vô danh tiểu tốt tranh cãi với mình, lửa giận trong lòng đã không kiềm chế nổi, không thèm để ý phong độ thân sĩ trước mặt người đẹp nữa, vẻ mặt hung tợn như dã thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui