Đỉnh Cấp Lưu Manh

Công tử phó thị trưởng tức giận thì khí thế cũng thực dọa người, Tiểu Chung chỉ là một gã quản lí nhỏ bé nên sợ hãi lùi lại mấy bước, nếu không phải có người ở sau đỡ hắn thì có lẽ đã vấp phải cánh cửa ngã lăn quay rồi.

Hướng Nhật bước tới chắn trước mặt Tiểu Chung, vừa nãy nghe âm thanh người ở trong phòng thì đã biết đối phương là ai, không ngờ lại là người quen, hơn nữa còn là kẻ mới bị mình dạy dỗ không lâu.

"Khí thế Bùi công tử cũng thật kinh người!"

Hướng Nhật đi tới, ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt nhìn xem có phải mình và tên Bùi Tuấn Sinh này là oan gia không, thằng nhóc này nhiều lần gặp phải mình, cũng coi như hắn xui xẻo nhỉ?

Bùi Tuấn Sinh nhìn thấy Hướng Nhật thì mặt biến sắc, chỉ trong một ngày mà gặp sát tinh này mấy lần, mà mỗi lần gặp đều không phải tốt lành:

"Ngươi,ngươi tới đây làm gì?"

"Sao nào? Ngươi tới ta không thể tới sao?"

Hướng Nhật liếc mắt nhìn hắn đầy thâm ý, nhìn thấy Lam Tuyền ở trong phòng, quần áo đối phương vẫn chỉnh tề thì cơn tức cũng dịu đi.

Lam Tuyền thấy Hướng Nhật đi vào mặt cũng tái mét. Vào lúc này,trong hoàn cảnh này, người con trai nàng không muốn gặp nhất lại đột nhiên xuất hiện, không thể không nói lúc hắn đột nhiên xuất hiện trong lòng nàng đã có ý định tự tử, hoàn toàn không còn chút khát vọng sống nào nữa.

"Không thể nào! Có thể đến, có thể đến…"

Bùi Tuấn Sinh nhìn hắn như chuột thấy mèo, không chỉ nhớ tới cha hắn từng nói kẻ này dường như có chút bối cảnh, nếu xảy ra xung đột mà nhịn được thì phải nhịn. Hơn nữa hắn cũng ám ảnh,nhớ tới cú đánh của Hướng Nhật ở trong sở cảnh sát kia, trong lòng hắn vẫn còn run run:

"Vậy là tốt" Hướng Nhật cười lạnh, coi như đối phương thức thời, vậy thì hắn cũng đỡ phải hoạt động.Né qua một bên,nhường đường cho mỹ nữ lão sư cùng Hà Tú Tú đi vào.

"Tiểu Tuyền!" Hà Tú Tú vừa bước vào liền lao về phía Lam Tuyền vẫn đang ngây dại ngồi trên ghế salon.

"Tú Tú" sắc mặt Lam Tuyền vẫn tái nhợt nhìn Hà Tú Tú, rõ ràng là đang hoảng sợ nhào vào lòng bạn thân.

"Sao mi ngốc thế chứ? Ta đã nói với mi là mượn được tiền rồi, mi còn ngốc như vậy, có phải muốn chọc ta tức chết không?"

Hà Tú Tú tức giận muốn đánh, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của cô bạn cũng không làm nổi cuối cùng chỉ có thể mắng:

"May là ta cùng Hoa Hoa đến kịp, nếu không…Ta xem mi tính sao!"

Hà Tú Tú nói đến đây liếc tức giận liếc Bùi Tuấn Sinh đang lúng túng ở bên cạnh, hiển nhiên là hận kẻ xém nữa đã… bạn thân của mình.

Cuối cùng Bùi Tuấn Sinh đã hiểu vì sao tên sát thần này có mặt ở đây, thì ra là do Lam MM này, trong lòng không còn chút ý nghĩ gái gú nữa, gái đẹp trên đời này không phải chỉ có mình nàng. Chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng lập tức tiếc nuối sẽ chuyển thành tức giận mà đổ lên đầu CLB Kim Long, nếu không phải bọn chúng giới thiệu MM phiền toái như vậy, sao mình gặp phải xui xẻo thế chứ? Cũng may là trước đó mình sắc tâm chưa nổi lên, nếu có chuyện xảy ra thật có lẽ lúc này mình đã nằm trong bệnh viện cũng không chừng…Chỉ nghĩ thôi mà cũng thấy rợn tóc gáy.

Vẻ mặt Bùi Tuấn Sinh trầm xuống nhìn Tiểu Chung đứng cạnh cửa, giọng nói oán độc đến mức đứa trẻ lên ba cũng nghe ra:

"Ngươi tên gì, ta sẽ tìm ông chủ các ngươi tính sổ!"

Trước đó thấy công tử Phó thị trưởng cung kinh với Hướng Nhật, hơn nữa còn có vẻ sợ sệt Tiểu Chung đã cảm thấy không ổn, lúc này bị Bùi công tử đem ra làm chỗ xả giận thì mặt xám ngoét, mồ hôi hột đẫm lưng, thủ đoạn của ông chủ hắn hiểu rõ, nếu thực sự công tử Phó thị trưởng mà làm vậy sợ rằng cũng không đơn giản là bản thân mất chức đâu.

"Bùi công tử, ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi đi, tôi không dám nữa…"

Mong tránh được kiếp nạn,Tiểu Chung không còn để ý gì đến tự trọng nữa,,đầu gối mềm nhũn ra quỳ rạp trước mặt Bùi Tuấn Sinh, cầu xin mà nước mắt nước mũi tèm lem.

"Muốn ồn ào thì cút ra ngoài,đừng làm phiền ở đây"

Hướng Nhật cũng không chút đồng tình với tên nhân viên này, họa là do hắn tự rước lấy, nếu là mình sợ rằng hắn đã bị sút ra ngoài rồi.

Bùi Tuấn Sinh lập tức hiểu Hướng Nhật ra lệnh đuổi khách, không dám chậm trễ đá vào vai Tiểu Chung nói:

"Còn không lăn ra ngoài!"

Sau đó vội vàng đi ra ngoài cùng hai tên bảo vệ đang đỡ Tiểu Chung.

Bên trong phòng liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn giọng Hà Tú Tú khẽ an ủi cùng Lam Tuyền đang khóc nức nở.

Chẳng qua cũng không yên được lâu, rất nhanh truyền đến âm thanh huyên náo, tiếng bước châm rầm rập, mơ hồ còn có tiếng:

"Cảnh sát đây…lấy giấy tờ ra"

Hướng Nhật liền biết Liêu cục trưởng đã mang người đến, cũng không ngờ tốc độ lão già này không chậm, nói 5 phút là y như rằng trong thời gian quy định là tới.

Quả nhiên vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó Liêu cục trưởng mang theo hai cảnh sát trẻ tuổi đi vào, vừa thấy Hướng Nhật không mất cọng lông nào thì thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói:

"Hướng tiên sinh"

"Liêu cục trưởng, cực khổ rồi, có phải rất mệt không?"

Hướng Nhật nhìn đối phương mồ hôi mồ kê nhễ nhại liền đoán ra có lẽ ông ta không ngừng cắm đầu chạy đến đây.

"Không mệt, không mệt, làm việc cho Hướng tiên sinh là một sự vinh hạnh với tôi"

Liêu Quốc Trung cười khổ, ngươi đã thúc dục ta còn không chạy vội được sao? Trừ khi ngày mai ta muốn rời khỏi cái ghế cục trưởng kia.

"Nói vậy là Liêu cục trưởng đã nắm tình hình ở đây? Vừa rồi có tra ra vấn đề gì không?"

Lúc trước Hướng Nhật đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hẳn là trước khi vào Liêu cục trưởng đã làm việc ổn thỏa, nếu không tin rằng lão già này cũng không dám đến gặp mình.

"Cái này…Hướng tiên sinh, có thể nói chuyện riêng một chút không?"

Liêu Quốc Trung đang muốn nói lại thôi, CLB Kim Long lợi ích quá lớn, cả hắn cũng góp vào, cho nên vấn đề quan trọng bây giờ là kể rõ cái được cái mất ở đây, làm an lòng Hướng tiên sinh.

"Ồ? Phát hiện vấn đề lớn à?"

Hướng Nhật chưa bước vào chốn quan trường nên cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nhìn vẻ mặt khó coi của Liêu cục trưởng cũng đoán ra việc này khẳng định ngoài tầm với của lão.

Liêu cục trường nhìn ngó chung quanh một chút, đang định nói thì một âm thanh tức giận truyền tới:

"Tôi nói ở chỗ của tôi ai dám làm loạn, thì ra là Liêu cục trưởng đại giá quang lâm, tôi nói Liêu cục trưởng này, ông cũng không vừa nhá, muốn tới chỗ tôi chơi cũng không thèm nói với chủ nhân như tôi một tiếng, chẳng lẽ sợ tôi không tiếp ngài chu đáo sao?"

Liêu Quốc Trung nghe âm thanh này, sắc mặt liền trở lên khó coi, hắn không ngờ việc này lại kinh động đến ông chủ CLB Kim Long, việc này thật phiền toái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui