Đỉnh Cấp Lưu Manh

Lão Tà chơi ác quá, vật vã mới xong!

Ăn tối xong, Hướng Nhật đưa Thư Dĩnh và nữ hoàng về nhà, sau đó liền tới quán bar Trầm Luân bởi đột nhiên Hầu Tử gọi điện cho hắn nói từ lần trước cầm hàng của hắn xong còn chưa đem tiền đặt cọc cho hắn, Hướng Nhật đoán rằng có lẽ lần này đối phương tới đòi tiền đặt cọc, dù không muốn gặp chúng nhưng nghe giọng Hầu Tử trong điện thoại dường như đối phương thúc dục rất gấp gáp.

Hướng Nhật cũng muốn xem đối phương có việc gì một chút nên vội vã tới quán bar Trầm Luân.

Buck cũng không tới một mình, cùng tới còn có gã trung niên da trắng tóc đuôi ngựa lần trước tên Hainke.

"Hainke tiên sinh, Buck tiên sinh, nghe nói các vị có việc gấp tìm ta?"

Mấy người ở trong góc ngồi vào chỗ mình, Hướng Nhật nghênh ngang vắt chân lên hỏi, biểu hiện này càng làm đám người đối diện đánh giá cao đối phương.

"Hướng tiên sinh, hôm nay chúng ta tới đây là lấy tiền đặt cọc kiện hàng kia"

Hainke vốn là ông chủ, việc như này tự nhiên tùy ý nói, Buck ở bên chẳng qua chỉ làm nhiệm vụ hộ vệ mà thôi.

"À?" Quả nhiên đúng như mình đoán, Hướng Nhật nheo mắt lại:

"Hainke tiên sinh, ông có chút không đúng rồi, rõ ràng chúng ta đã hẹn trước là trong vòng một tháng thanh toán ba phần tiền đặt cọc, giờ mới qua mấy ngày mà?"

"Hướng tiên sinh, đây là do chúng tôi cũng không còn cách nào, bên kia có chút vấn đề cho nên tiền bạc cần quay vòng một chút"

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hainke hắn làm bộ khổ sở như thế cho nên vẻ mặt có chút cứng ngắc. Lúc trước vẫn luôn là hắn ở trên cao, nhưng bây giờ lại khép nép van xin một người bình thường, chuyện này với hắn tuyệt đối là sỉ nhục cực lớn nhưng tài chính thiếu thốn nên bất đắc dĩ hắn phải hạ mình.

"Tôi nghĩ đã" Hướng Nhật làm bộ suy nghĩ, thật ra thì quan sát phản ứng của Hainke và Buck từ trong bóng tối, quả nhiên vẻ mặt chúng hiện lên vẻ lo lắng, sau đó nhìn ánh mắt của mình có chút không ổn. Suy nghĩ một chút Hướng Nhật liền quyết định.

"Cần bao nhiêu tài chính quay vong?"

Hướng Nhật quyết định, cứ đáp ứng yêu cầu của chúng, dù sao đống hàng kia còn trong tay mình, số tiền này cũng không thiếu được.

"200 triệu đô la" Hainke nói ra vài con số.

"Cũng không tính là nhiều, chẳng qua hình như vượt qua ba phần tiền đặt cọc lúc đầu tiên chúng ta đã nói nhỉ?"

Hướng Nhật rùng mình, 200 triệu cũng không phải là ít, đối phương cần nhiều tiền như thế làm gì, hơn nữa còn gấp như thế, tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Hướng Nhật cũng không ngu ngốc mà trực tiếp hỏi.

"Hướng tiên sinh, 200 triệu đô la chúng tôi tuyệt đối không lấy không của anh, cứ trừ vào tiền cọc, tiền dư lại coi như là 5 phần của đám hàng kia, anh thấy sao?"

Hiển nhiên Hainke đã chịu thiệt, nói ra để cho Hướng Nhật không còn lí di gì để keo kiệt nữa.

Năm phần như đã bàn, còn có 3 phần phần tiền đặt cọc, nói cách khác là bán lô hàng kia đi chỉ cần trả lại đối phương hai thành là được, đây tuyệt đối là vụ mua bán lời ngất ngưởng, có lời thì Hướng Nhật không thể không động tâm, giá chênh lệch lúc đầu cũng là 2 trăm triệu đô. Vậy thì xem ra đối phương thực sự gặp vấn đề gì rất lớn, nếu không cũng không tự nhiên vất đi 200 triệu đô lợi nhuận, trong lòng Hướng Nhật càng thêm tò mò.

"Không thành vấn đề, 200 triệu đô tôi sẽ chuyển ngay cho các ông, chẳng qua lô hàng sau…"

Dù mình tự nhiên chiếm lợi hai trăm triệu đô, Hướng Nhật cũng không dễ dàng nhả ra, điều kiện là đối phương nói, mà nếu đối phương đã đưa cổ ra cho mình chém, lúc này mà không làm tới thì không phải có lỗi với bản thân sao?

"Hướng tiên sinh, chờ chúng tôi vượt qua lúc khó khăn, muốn bao nhiêu hàng cũng không thành vấn đề, hơn nữa trong một tháng giao ba phần tiền cọc cũng được"

Nghe Hướng Nhật đáp ứng chuyển 200 triệu đô la, vẻ mặt Hainke thoáng giãn ra, cũng không quan tâm Hướng Nhật làm gì liền quyết định.

"Tốt, cứ như vậy đi" Hướng Nhật cũng không khách khí, chuyện tốt như thế hắn còn ước được thêm vài lần càng tốt.

Đến ngân hàng làm thủ tục chuyển khoản, mấy người lại về quán bar Trầm Luân uống rượu sau đó Hainke mới chủ động cáo từ rời đi.

Hướng Nhật chờ đúng lúc đối phương rời đi liền chuẩn bị theo dõi bọn chúng, xem thử rốt cuộc hai kẻ này làm trò quỷ gì, có phải làm chuyện gì đó không thể lộ ra ánh sáng không? Nếu có mà nói thì.. hắn không ngần ngại chọc cho chúng một dao vào lưng.

Có lẽ hai kẻ này thực sự có chút việc không thể lộ ra ánh sáng, hai tên chọn cách im lặng đi vào cái hẻm nhỏ, chẳng qua Hướng Nhật càng dễ dàng cho việc theo dõi, nếu ở trên đường nào nhiệt hắn còn sợ bị phát hiện, cũng không ngờ hai kẻ này hợp tác như vậy.

Bám theo qua mấy con hẻm nhỏ, rốt cuộc đã ra đường lớn, hai kẻ này dừng lại trước nhà dân thường, sau đó quan sát chung quanh, tiếp đó lão cáo già Hainke đi đến mở cửa đi vào, qua vài vài phút, Buck đang canh ở bên ngoài khu nhà dân rốt cuộc không kiềm chế được liền mở cửa đi vào.

Hướng Nhật ở xa một mực nhìn rõ tất cả, thấy Buck đi vào hắn cũng chuẩn bị đi ra ngã rẽ.

Đột nhiên lúc này, đột nhiên ánh sáng yếu ớt chợt lóe lên khi rèm cửa khu nhà dân bị kéo lên, Hướng Nhật chuẩn bị bước ra liền khựng lại, vội vàng rụt trở về chỗ cũ. Nếu hắn không đoán lần thì sau cái cửa sổ kia nhất định có kẻ đang giám sát mọi việc gần đó.

Việc này làm cho lòng Hướng Nhật cực kì run sợ, xem ra hai kẻ này làm việc cực kì cẩn thận, trước hết để một người đi vào, sau đó một kẻ ở ngoài làm mục tiêu, còn kẻ bên trong thì quan sát động tĩnh bên ngoài. Chuyện như vậy nếu có chút khinh thường thì sớm đã bị phát hiện.

Đợi vài phút, xác định cái cửa kính kia không còn phản chiếu ánh sáng nữa Hướng Nhật mới ló đầu ra, nhưng để tránh bị phát hiện lần này không nhích từ từ nữa mà thuấn di tới, dù cửa sổ có kẻ nhìn lén cũng chẳng thể nào nhìn ra thân ảnh của hắn.

Mà hiển nhiên Hướng Nhật quá lo lắng, qua vài lần dò xét kẻ bên trong căn phòng đã mất kiên nhẫn, hoặc có thể đã yên tâm, nếu quả thực nếu có người theo chúng có lẽ sớm đã bị phát hiện, huống chi nơi này còn có dị năng giả, cho dù có theo đuôi cũng là tự tìm đường chết.

Hướng Nhật thấy cảnh Hainke và Buck đẩy cửa bước vào nhà dân, thấy bọn chúng cũng không lấy chìa khóa ra, liền đẩy cửa đi vào, hiển nhiên cửa cũng không khóa lại. Chẳng qua hắn cũng không dám đi theo, lỡ may bên trong có kẻ chờ hắn ở đó, biết mình đi vào thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hơn nữa nhìn thái độ cẩn thận của hai tên này, đặc biệt bố trí vài kẻ ở cửa chực sẵn cũng không phải là không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui