Đỉnh Cấp Lưu Manh

"Kẻ này là ai?" Hướng Nhật nhíu mày hỏi Dịch Trù Ngu, hắn cố tình hỏi như vậy, Dịch lão lục đã gọi đối phương là "Tứ ca" thì hiển nhiên là người Dịch gia. Nhưng kẻ này hắn nhìn ngứa mắt, dù quan niệm trọng nam khinh nữ hay không cũng không nên nói với em gái mình như vậy chứ? Huống gì thằng oắt này còn không coi mình ra gì, chỉ điểm này cũng đáng chết rồi.

"Anh ta là tứ ca, Dịch Thiên Thụy" Dịch Trù Ngu khẽ đáp, đối với khách mà ông ngoại nhấn mạnh phải tiếp đãi chu đáo đã hỏi hiển nhiên phải trả lời dù cho Tứ ca vừa mới dạy dỗ xong.

"Ngay cả ta cũng không biết còn muốn đưa vào Dịch gia?" hiển nhiên Dịch lão tứ nghe câu hỏi của Hướng Nhật, đối với kẻ tay xách hai túi hành lí to cộ, trên mặt "khắc sâu" vẻ khinh bỉ thì lạnh lùng nhìn Dịch Trù Ngu nói:

"Lão thất, cô cùng lão lục lá gan càng lúc càng lớn đấy, không phải người Dịch gia mà dám dẫn vào nhà"

Lúc nói người khác hắn hoàn toàn không nghĩ đến chính mình còn có bảy tám nam nữ không phải người Dịch gia ở bên, hiển nhiên là được hắn đưa về.

"Sao mà bây giờ lắm chó sủa bậy thế không biết?" Dù Hướng Nhật nể mặt mũi Dịch gia, nhưng kẻ khác tự cao còn sủa nhăng trước mặt hắn thì đã làm hắn nổi giận.

"Ngươi nói ta là chó?" Dịch lão tứ biến sắc, ánh mắt tức tối nhìn Hướng Nhật.

"Mày xứng là chó sao? Thế thì quá xúc phạm loài vật đáng yêu này" Hướng Nhất tuy không có miệng lưỡi sắc bén nhưng loại "khen đểu" này thì tiện mồm là có.

"Được, rất tốt" Dịch lão tứ cười điên dại, đột nhiên lao về phía Hướng Nhật, giơ tay ra liền đánh tới một chưởng. Hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, nhìn động tác nhuần nhuyễn là biết ngay.

"A!" Dịch Trù Ngu hét lên, muốn ngăn cản thì đã muộn.

Dịch lão lục lùi lại một bước, hắn đã tận mắt thấy sự lợi hại của Hướng Nhật, Dịch lão tứ mạnh thì đã sao, lúc trước Tam ca cùng hắn không phân cao thấp chẳng phải cũng bị đánh sao? Khẳng định kết cục của hắn chẳng tốt lành gì.

Quả nhiên vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên Dịch lão tứ vốn lao tới đánh người liền bay ngược về sau với tốc độ nhanh hơn, "Bốp" một tiếng té trên con đường đá cuội, sau đó còn lăn thêm hai vòng nữa.

Đây là Hướng Nhật đã nới tay, nếu không thì dù chẳng chết cũng thành tàn phế. Nhưng rất nhanh Hướng Nhật hối hận vì mình nhẹ tay bởi tên kia lập tức bò lên từ dưới đất, hai mát đỏ kè, điên cuồng hung hăng nhìn Hướng Nhật:

"Mày dám đánh tao!"

Nổi giận gầm lên lại lao về phía Hướng Nhật.

Lần đầu tiên Hướng Nhật gặp tình huống như vậy, bình thường chỉ cần hắn ra tay xong thì đối phương sẽ nhận ra thực lực chênh lệch một trời một vực liền không dám dùng sức nữa. Nhưng hiển nhiên kẻ này hoàn toàn không còn biết suy nghĩ, hắn chỉ biết mình bị đánh, trước mặt mấy người bạn đại học bị làm nhục nên thế nào cũng muốn lấy lại, mà sợ rằng chỉ chuốc thêm nhục nhã.

Cái này cũng khó trách, từ nhỏ sống trong nhung lụa chỉ biết bắt nạt kẻ khác chứ không có chuyện kẻ khác đánh hắn, điên lên thì trong đầu chỉ còn ý nghĩ: đánh, đánh thật mạnh, đánh chết đối phương.

Đáng tiếc, hắn gặp phải kẻ không e gia thế của hắn, cũng không đứng yên cho hắn đánh. Chưa chờ hắn lao đến, Hướng Nhật vung một tay tát một cái, lần này tăng thêm chút lực so với lúc trước.

Vậy nên lão tứ thê thảm, bị vả một cái văng ra vài mét, cố sức đứng dậy, nửa bên má sưng vù lên, cũng đã bị cái tát này làm tỉnh ra nhưng ánh mắt vẫn cay độc nhìn Hướng Nhật không hề chớp mắt.

"Tứ thiếu gia, anh không sao chứ?" một trong hai cô bé, trong đó tỏ vẻ đau xót đột nhiên đi tới bên cạnh Dịch lão tứ ân cần hỏi.

"Cút ngay!" Dịch lão tứ không chút do dự vung tay tát một cái, cô bé đột nhiên bị vả một cái ngã ra đất, khóe miệng ứa máu tươi.

Mắt đẫm lệ, chỉ có thể che bên má bị đánh không dám khóc thành tiếng, vẻ mặt sợ hãi nhìn Dịch lão tứ.

Hướng Nhật thấy vậy ánh mắt lạnh đi, thứ rác rưởi này còn đi bắt nạt phụ nữ.

Ngay cả Dịch lão lục ở bên cũng nhìn không vừa mắt, dù tự nhận mình không phải người tốt nhưng cũng không kém cỏi đến mức ra tay đánh con gái.

Dịch Trù Ngu thì khỏi nói, nàng vốn là con gái, trên lập trường của phụ nữ mà nói, đối vẻ gã đàn ông giận cá chém thớt đổ lên đầu phụ nữ thì dù là anh em ruột thịt cũng chỉ là cặn bã.

Khó xử nhất là đám người vây quanh Dịch lão tứ, vừa muốn khuyên mà không dám bước lên, sợ rằng lại đi vào vết xe đổ của cô bé kia.

Lúc này người cứu cánh đã tới.

Một đám người đi từ ngoài vào, đi đầu là một bà lão, dù đầu tóc bạc trắng nhưng trên mặt cũng chưa nhiều nếp nhăn, cũng không cần người khác trợ giúp. Bên cạnh là bốn, năm phụ nữ trung niên, cả đám đang theo sát lão đại nói gì đó.

Nửa sau là đám nam nữ trẻ tuổi, trên tay mỗi người là túi đồ, theo sau không nói câu gì chỉ một mực bám theo bà lão kia.

Dịch lão tứ thấy cảnh này sắc mặt lập tức đổi thành bi phẫn cùng tủi nhục chạy về phía bà già kia:

"Bà, mẹ, đại nương, nhị nương, tứ thẩm, ngũ thẩm"

"Xảy ra chuyện gì? Ai đánh?" người phụ nữ trung niên vừa thấy con mình bị đánh mặt sưng vù lên liền đau xót, khuôn mặt vốn cười lấy lòng lão phu nhân liền trầm xuống.

Lão phu nhân cũng cả kinh, sau đó liền tức giận. Cũng chỉ có hai người phụ nữ đứng tuổi ở bên cạnh không tỏ thái độ rõ ràng, trong mắt hiện lên chút hả hê.

"Hắn!" Dịch lão tứ chỉ tay về phía Hướng Nhật.

Người phụ nữ trung niên nhất thời bất chấp lão phu nhân ở bên, tiến lên vài bước tới trước mặt Hướng Nhật ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn:

"Ngươi là ai? Sao đánh con trai ta?"

"Mẹ, hắn là do lục đệ cùng thất muội đưa về" Dịch lão tứ lúc này tố cáo y như một đứa trẻ bị bắt nạt vậy.

"Thiên Trúc, Trù Ngu, hắn là bạn hai đứa?" người đàn bà quay sang lạnh lùng nhìn Dịch lão lục và Dịch Trù Ngu.

"Tam thẩm, việc này…" Dịch Trù Ngu khó lòng giải thích liền lập tức bị người phụ nữ kia cắt lời:

"Cái nhà này có phải của họ Dịch không? Người ngoài tới đây gây chuyện? Xem này, đánh con ta thành ra thế này này? Còn chuyện gì lớn nữa, thù giết cha chắc?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn liếc tới liếc lui bà lão đứng cạnh hai người phụ nữ trẻ tuổi kia, sau đó thoáng nhìn qua Dịch Trù Ngu không nói gì.

Thái độ che chở của bà ta Hướng Nhật có thể hiểu được, con trai của mình bị người ta đánh, nhưng không thèm rõ đúng sai đã nhận định là là người khác sai thì Hướng Nhật không chấp nhận được, mặt không biến đổi nói:

"Tôi đánh hắn là bởi hắn đáng đánh, tránh để tương lai ra ngoài gây họa rồi mới bị dạy dỗ, vậy thì không bằng bây giờ tôi dạy cho hắn một bài học luôn"

Người phụ nữ kia nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cũng không phát tác ngay mà quay sang nói với lão phu nhân:

"Mẹ, người nghe đi, người nghe đi, đây là kiểu vô liêm sỉ gì? Đánh người mà hắn còn có lí?

Lão phu nhân tuy tuổi cao nhưng cũng không điếc, dĩ nhiên nghe được lời Hướng Nhật rõ mồn một. Nhưng đây là ở nhà, bên cạnh có rất nhiều người ngoài ở đây hiển nhiên không thể làm người ta có ấn tượng Dịch gia ỷ thế hiếp người.

"Người trẻ tuổi…"

Lão phu nhân bước tới trước, vừa rối đứng khá xa nên chưa nhìn rõ mặt mũi Hướng Nhật, lúc này tới gần rốt cục đã thấy rõ, giọng nói khựng lại, vẻ mặt kích động một cách khó tin, run rẩy chỉ Hướng Nhật:

"Người trẻ tuổi, cậu, cậu, cậu tên gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui