Đỉnh Cấp Lưu Manh

Địa điểm họp lớp là một nhà hàng đầy đủ các tiện nghi giải trí, ăn uống, ở Bắc Hải cũng coi như có danh tiếng, đương nhiên so với Bích Hải Thanh Thiên thì không thể sánh bằng.

Tửu điểm rất lớn với giá bình dân, mọi người cũng đều là học sinh vừa tốt nghiệp hoặc còn chưa ra trường, hoạt động ngoài xã hội không có mấy người nên không có thực lực bao riêng phòng ở đây.

Chỉ chỉ một dãy ghế dài, người ở đó cũng không nhiều, chỉ khoảng hai chục người, chưa đến một nửa số bạn cũ trước kia. Cũng do bạn học ở nhiều nơi khác nhau, có thể tụ tập ở Bắc Hải từng này đã là quý lắm rồi.

Rất nhiều người đều vội vội vàng vàng bởi lẽ thông báo tạm thời, cũng như Tống Thu Bình, đều vừa nhận được lời mời mà tới. Năm người ngồi hai xe taxi, Mai Lệ Lệ cùng Phạm Khang đi trước, Hướng Nhật cùng hai chị em mỹ nữ lão sư đi xe phía sau. Xe taxi dừng lại trước cửa tửu điếm, Phạm Khang sớm đã bước xuống ra mở cửa xe, dùng phong độ thân sĩ mở cửa mời mỹ nữ lão sư.

Hướng Nhật ngồi ở ghế lái phụ nên không nhận được đãi ngộ có kẻ mở cửa rước xuống nên càng cảm thấy khó chịu khi thấy Phạm Khang làm trò trước mặt mỹ nữ lão sư. Thằng ôn này có chủ ý với nàng sao, đúng là không biết sống chết.

Mà Tống Thu Bình cũng nhận ra ý đồ của Phạm Khang nên cũng rất bất mãn, nhưng nể mặt bạn cũ nên cũng không làm mặt lạnh. Đợi xuống xe hết, Mai Lệ Lệ cùng Phạm Khang đi trước dẫn đường, đưa ba người Hướng Nhật vào chỗ ngồi. Chưa tới nơi đã nghe được âm thanh lanh lảnh cao vút, thậm chí còn có cả tiếng con gái kêu lên. Có lẽ là bạn học gặp nhau nên mới náo nhiệt như vậy.

Đây là lần thứ hai Hướng Nhật tham gia họp lớp, biết được cảnh bạn học lâu ngày mới gặp, lần trước Lam Tuyền cùng Hà Tú Tú nhiệt tình khiến hắn không tiêu. Cũng may lần đó đưa Sở Sở cùng Thạch Thanh nếu không thì chiêu đãi càng thêm nhiệt tình.

- Ồ, Mai Lệ Lệ cùng Phạm Khang đưa ai tới vậy?

Hai nam sinh đầu trọc lóc, nhìn quá cũng rất khỏe mạnh giật mình hỏi.

- Tống Thu Bình, còn nhớ chứ?

Mai Lệ Lệ kéo Tống Thu Bình qua, nháy mắt với hắn.

- À, là Tống Thu Bình sao?

Gã đầu trọc không tin nổi, nhìn kĩ lại rồi liếc mắt sang mỹ nữ lão sư, ánh mắt sáng ngời rồi vất Tống Thu Bình sang một bên:

- Cô ấy là?

- Chị của Tống Thu Bình.

Phạm Khang buông bực nói.

- Chị Tống?

Gã đầu trọc ngạc nhiên, trước kia chị của Tống Thu Bình đã từng tới trường làm một phen chấn động, khi đó cả đám ở độ tuổi hiếu kì cùng khao khát với người khác giới, đột nhiên thấy một Tống tỷ tỷ đẹp như tiên thì cả đám nam sinh đều xoa tay. Cũng từ lần đó Tống Thu Bình vốn trầm lặng được chiếu cố rất đặc biệt, các nam sinh đều cực kì tốt với hắn.

- Cậu khỏe chứ, tôi là Tống Thu Hằng.

Thấy người ta gọi mình là chị thì mỹ nữ lão sư cực kì lễ độ mỉm cười tự giới thiệu.

- À, chị Tống, mời vào mời vào!

Gã đầu trọc thấy nàng mỉm cười thì choáng váng, vốn muốn đi vệ sinh cũng quên luôn, chờ mấy người đi vào liền cao giọng quát:

- Mọi người nhìn xem, ai đến này!

Tiếng rống liền làm đám người chú ý, ai cũng nhìn sang. Ngoài Mai Lệ Lệ cùng Phạm Khang đã gặp ở ngoài còn có hai nam một nữ lạ hoắc. Nhưng cũng biết Tống Thu Bình, tuy mấy năm bị bệnh nhưng vẫn nhận ra được:

- Có phải là Tống Thu Bình không?

- Đúng là Tống Thu Bình, mấy năm không gặp đã gầy tong teo như vậy!

- Đại mỹ nữ bên cạnh là ai?

Âm thanh bàn tán xôn xao, ánh mắt đám con trai đều đổ dồn lên người mỹ nữ lão sư. Dù trước đó đã gặp một lần nhưng khác hẳn với em trai nàng vài năm chưa gặp, có lẽ phải mười mấy năm rồi, mà mỹ nữ tỷ tỷ ngây ngô giờ đã biến thành đại mỹ nữ quyến rũ mê người, tuy tướng mạo không thay đổi nhiều nhưng khí chất thì khác hẳn.

Gã đầu trọc tiến tới cười thần bí:

- Chị ấy cũng họ Tống, mọi người đoán thử xem?

- Chị của Tống Thu Bình.

Những người này không ngốc, đại mỹ nữ tỷ tỷ cùng Tống Thu Bình ở cạnh nhau thì cũng mơ hồ đoán được. Nghe gã đầu trọc giả vờ thần bí nói ra thì liền khẳng định thân phận của mỹ nữ lão sư. Cả đám liền nóng lòng, đây là nữ thần trong mộng thời niên thiếu, vốn chỉ có một hồi ức đẹp không ngờ giờ lại được gặp.

Bao nhiêu năm rồi Tống tỷ tỷ vẫn không có vẻ gì là già đi, ngược lại càng ngày càng đẹp. Đây là tiếng lòng chung của cánh nam sinh. Có một số cho rằng lần này không đáng để tham gia nhưng bởi nữ thần xuất hiện mà cảm thấy mình đầu tư không sai.

- Mọi người khỏe chứ.

Tống Thu Hằng chào hỏi rất tự nhiên, vài năm dạy học nên với những ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy cũng không thấy gì lạ. Với lại đám nam sinh này cũng như em út của mình nên cũng không có gì là mất tự nhiên.

- Chị Tống khỏe không?

Thấy mỹ nữ má lúm đồng tiền cười tươi như hoa thì cả đám liền kích động. Dù là còn ở đại học hay đã thử sức ngoài xã hội thì ai cũng nóng mặt, đại mỹ nữ như vậy, còn là nữ thần trong mộng nếu theo đuổi được nàng thì chết sớm vài năm cũng cam lòng.

Nhưng nơi này không phải là thiên hạ của cánh đàn ông, tuy rằng nữ sinh không nhiều nhưng cũng có vài người. Mỹ nữ lão sư xuất hiện làm lu mờ sự hiện diện của mình thì cả đám không cam lòng nhưng cũng chỉ dám mắng thầm. Dù vốn là người cay độc nhưng hôm nay là họp lớp, cũng không thể tùy tiện nói chuyện không đúng.

- Em trai này là?

Hướng Nhật suýt trở thành người vô hình ở bên cuối cùng đã được các nữ sinh lôi ra. Bởi tuổi tác Hướng Nhật còn nhỏ hơn các nàng nên xưng hô là cậu em cũng miễn cưỡng coi được. Nhất là đám nữ sinh cùng mở lời nên gọi càng thêm phần khoa trương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui