Đỉnh Cấp Lưu Manh

- Hoài ca, nếu ông đã quản không được đàn em vậy không bằng để tôi dạy giúp đi?

Thấy Hướng Nhật tủm tỉm cười mà lòng Yên Đế cảm thấy khó chịu, hắn vừa dứt lời, cũng kịp để ý ánh mắt có chút hả hê của Vương Quốc Hoài, thậm chí còn kèm theo chút thương cảm trong đó.

- Hả? Mày muốn quản sao?

Hướng Nhật cười khẩy, hắn cảm thấy cuộc đời này cũng thật ưu ái mình, tuy Yên Đế không phải lão đại Thiên ca của Nghĩa Tân Xã nhưng lại là em kẻ kia, túm cổ thẳng bé thì thằng lớn còn dám không ra sao?

- Thằng nhãi, xem ra mày đã bị đại ca vứt bỏ rồi, không thấy bọn họ chẳng thèm nói gì với mày sao? Tao sẽ cho mày biết thế nào mới là một thằng đàn em đúng cách!

Yên Đế hung hăng nói bằng tiếng phổ thông. Hướng Nhật tỏ vẻ thờ ơ khiến hắn cực kì chán ghét, giống hệt như một thằng sinh viên hắn gặp mấy năm về trước, chẳng phải cuối cùng van nài xin tha dưới thủ đoạn của mình sao?

- Mày biết không? Tao gặp rất nhiều thằng ngu nhưng hình như mày là thằng đứng hạng đầu trong số đó đấy.

Hướng Nhật thản nhiên bước tới ngồi xuống vị trí của Vương Quốc Hoài, đưa tay tỏ ý "mời" với Yên Đế:

- Ngồi đi, có vài việc tao không muốn phải dùng tới bạo lực, dù gì thì chém giết cũng quá dã man, mày cảm thấy sao?

Yên Đế cũng bật cười, tiểu tử đại lục này là kẻ cuồng vọng nhất mà hắn từng gặp, lại dám nói mình là thằng ngu! Trong lòng hắn đã quyết, dù Vương Quốc Hoài có mở miệng hắn cũng phải khiến cho thằng ranh kia có một ngày không thể nào quên trong đời!

- Có biết Yên Đế ta thích nhất là làm việc gì không?

Yên Đế nhìn Hướng Nhật, cũng không ngồi xuống mà lộ ra ánh mắt tàn nhẫn.

- Tao nghĩ rằng mày sẽ nói cho ta biết, rất xin lỗi bởi tao chẳng biết mày ham muốn cái gì, mày cứ nói ra vẫn hay hơn.

Hướng Nhật làm bộ đùa dai khiến đám Vương Quốc Hoài phì cười. Sắc mặt Yên Đế xám xịt, hắn thừa nhận kẻ này đã chọc giận hắn, thực sự đã làm hắn tức giận, hắn chẳng nhớ nổi đã bao lâu mình không phẫn nộ đến mức này.

- Tiểu tử đại lục, việc tao thích làm nhất là nhìn một người đang sống bị có thể kiên trì bao lâu dưới Yên Đế bị nung đỏ mới cầu xin tha thứ, mà rất nhanh tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác này!

Yên Đế nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng điệu cũng lộ rõ bản tính khát máu.

- Mày xác định là mình không nói đùa chứ?

Hướng Nhật trợn mắt nhìn hắn đầy vẻ kinh ngạc, vẻ mặt tựa như thấy ác ma vậy. Yên Đế không có lòng dạ chơi chữ với Hướng Nhật, nhìn Vương Quốc Hoài vẫn không hề mở miệng nói:

- Hoài ca, tôi mặc kệ hắn có phải người của ông hay không nhưng nhất định hôm nay tôi sẽ mang hắn đi, có lẽ ngay mai ông sẽ tìm ra hắn ở bãi rác nào đó.

Vẻ mặt Vương Quốc Hoài cổ quái, đột nhiên quay sang nói với Hướng Nhật:

- Hướng lão đệ, hắn muốn đưa cậu đi, tôi thì chẳng cản nổi rồi, cậu thấy nên làm gì đây?

Hướng Nhật cười ha hả, không ngờ lão cáo già này còn chơi trò như vậy liền khoát tay nói:

- Chẳng sao cả, chỉ cần hắn có thể dẫn tôi đi thì sao cũng được, nhưng mà tôi đang sợ hắn sẽ hối hận vì việc này.

- Yên Đế, mày đưa người đi, tao không phản đối.

Vương Quốc Hoài cười nói, cơn tức vừa nãy do Yên Đế kích phát cũng giảm đi phân nửa, hắn nhìn Yên Đế vẫn ngơ ngẩn với ánh mắt thương cảm, đối phương không hề biết mình đắc tội với quái vật cỡ nào, dù mày có vài ngàn người nhưng quái vật đến đạn bắn còn không chết thì có đông thêm nữa cũng ích gì? Nghĩa Tân Xã coi như xong rồi, mà đây cũng là cơ hội cho Vương gia của hắn, xem ra cần phải chuẩn bị việc tiếp thu địa bàn của Nghĩa Tân Xã tránh kẻ khác thừa nước đục thả câu.

Yên Đế cũng không phải kẻ ngu, mặc dù hận chỉ muốn giết Hướng Nhật nhưng cử chỉ của Vương Quốc Hoài khiến hắn không dám hành động ngu ngốc, tuy lão già kia tuy đã xuống dốc nhưng cũng không đến mức mặc người ta chém giết, bằng không Nghĩa Tân Xã của hắn đã nuốt hết địa bàn của Vương gia rồi ấy chứ?

- Hoài ca, ông làm trò quỷ gì thế? Dùng thằng ranh này để hù dọa tôi sao?

Yên Đế thăm dò Vương Quốc Hoài, hắn đang nghi ngờ, có phải lão cáo già này đang bày ra âm mưu gì không đây. Nhưng hắn dám chắc một điểm, tiểu tử đại lục kia không phải tiểu đệ của Vương Quốc Hoài.

- Tao nói, mày có thể đưa người đi, ta sẽ không cản.

Vương Quốc Hoài cười nhạt bày ra bộ dáng thế ngoại cao nhân, trong lòng hắn chỉ ước làm sao cho Yên Đế nhanh chóng mang người đi.

- Hay là mày không dám?

Vương Quốc Hoài bồi thêm một câu khích tướng, Yên Đế không phải kẻ bình tĩnh như anh hắn, trước kia mình nhìn lầm Bạch Nhãn Lang nên Vương gia mới lâm vào cảnh này. Còn Yên Đế, mặc dù có chút khôn vặt nhưng tính háo thắng, chỉ cần hơi kích thích là nóng đầu.

- Tôi không dám mang người đi sao? Buồn cười!

Quả nhiên Yên Đế đã nóng đầu lên, lời Vương Quốc Hoài khiến hắn điên lên, trước nay hai anh em hắn sống dưới bóng cả của Vương Quốc Hoài, giờ gió đã đổi chiều, hắn tự nhận mình đứng trên đầu người ta thì càng không để bị Vương Quốc Hoài khinh thường.

- Thẳng ranh, tao không cần biết mày là ai, dù có là con trời tao cũng phải đưa mày đi.

Yên Đế nói xong liền bước tới túm tay Hướng Nhật.

- Nếu bàn tay bẩn thỉu của mày chạm vào người tao thì chắc chắn mày sẽ hối hận vì đã sinh ra đời.

Hướng Nhật cười nhưng giọng nói trở nên rét lạnh, dường như không khí cũng trở nên nặng nề. Yên Đế run rẩy nhưng sau đó vẻ mặt càng thêm điên cuồng, bình thường chỉ hắn nói lời này với kẻ khác, không ngờ hôm nay tiểu tử đại lục này dám nói như vậy trước mặt hắn. Đây là Hồng Kông, không phải đại lục!

Yên Đế tự an ủi mình sau đó túm lấy vai Hướng Nhật. Nhưng hắn chưa đắc ý được nửa giây thì cảm giác đau nhức truyền tới từ cánh tay khiến hắn hét lên thảm thiết:

- A….

- Yên Đế ca!

- Yên Đế ca!..

- Thả Yên Đế ca nếu không tao chém chết mày!

Mấy chục tên lau nhau Nghĩa Tân Xã tận mắt nhìn thấy cánh tay của Yên Đế bị tiểu tử đại lục kia làm cho biến dị tựa như cái mái chèo nhưng sợ ném chuột vỡ bình nên chỉ biết đứng ngoài kêu gào, không một kẻ nào dám xông lên mà chỉ đứng đề phòng đám người Vương gia.

Phía Vương gia cũng bày ra tư thế đề phòng, người biết Hướng Nhật thì không lo lắng nhưng kẻ không biết thân phận Hướng Nhật thì cảm thấy sợ hãi, dù sao cũng là mấy chục người đấu với mười mấy người, sợ là tình trạng một đấu ba, chẳng có chút phần thắng nào.

- Câm miệng!

Hướng Nhật đạp vào chân khiến Yên Đế quỳ xuống, lạnh lùng liếc đám tiểu đệ Nghĩa Tân Xã đang kêu gào:

- Cho chúng mày mười giây để rời khỏi đây, quá mười giây tự gánh lấy hậu quả!

- Khá lắm thằng ranh, mày sẽ phải hối hận, tao đảm bảo mày sẽ ân hận…

Quỳ rạp dưới đất, bàn tay biến dạng, mồ hôi tùa ra như tấm nhưng vẫn gằn giọng nói ra từng chữ một, ánh mắt hiện rõ sự oán độc. Hướng Nhật không thèm quan tâm:

- 10, 9, 8, 7….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui