Đỉnh Cấp Lưu Manh

Rời khỏi quán bar California, Hướng Nhật gọi điện cho Vương Quốc Hoài xong thì mọi việc không còn dính dáng tới hắn.Vốn dĩ là giải quyết phiền toái của cty, cùng lắm thì ở Hồng Kông thêm vài ngày, chẳng ngờ chưa được bao lâu mà đã hoàn thành, công việc cũng thực xuôi chèo mát mái.

Nhưng Hướng Nhật cũng chẳng dại gì mà về, khó lắm mới đi được, hắn cũng chưa từng tới Hồng Kông, nếu không ở lại phởn vài ngày thì quá đáng tiếc. Bụng réo ùng ục, sáng đi chưa ăn gì, lại liếc mấy nhà hàng đồ Tây ven đường truyền tới hương thơm mê hồn của bò bít tết thì tâm hồn ăn uống của Hướng Nhật cũng trỗi dậy.

Tìm một nhà hàng khá đông khách, bước vào không chút do dự. Nhiều người thì rõ ràng là rất được ưa thích, có lẽ đồ ăn cũng sẽ không kém. Tiếc là trong nhà hàng đã hết chỗ, Hướng Nhật chỉ biết đứng nhìn. Xem ra đôi lúc muốn ăn ngon cũng phải trả cái giá lớn, ít nhất cũng phải biết chờ đợi.

Nhưng cái bụng lép của hắn đã không chịu được nữa, nghe mùi thơm thoang thoảng thì hắn càng không nhịn nổi, đang phân vân không biết nên đi chỗ khác không thì nhân viên phục vụ nói:

- Tiên sinh, rất xin lỗi, ngài có thể ngồi ghép bàn không?

Người này sử dụng tiếng Anh, mà lại còn là giọng chuẩn Luân Đôn.

- Không vấn đề, no bụng là tốt rồi.

Hướng Nhật thoái mái trả lời, với hắn thì quan trọng nhất vẫn là thõa mãn cái dạ dày đã.

- Mời theo tôi.

Nhân viên phục vụ dẫn đường. Hướng Nhật bước theo sau, có lẽ người này đã sớm thương lượng tốt với chủ chiếc bàn kia nên dẫn Hướng Nhật tới nơi hai người đang ngồi.

Cả hai đều là nữ, còn rất trẻ, người bên trái nhìn khá đầy đặn, bên phải thì dáng người thon thả, tuy không đến mức xinh đẹp nhưng ăn mặc cùng trang điểm vào cũng được tính là mỹ nữ. Hướng Nhật ngồi xuống liền thu được một loạt tia nhìn ghen ghét cúa đàn ông chung quanh.

- Thì ra là anh đẹp trai.

Cô nàng đầy đặn cười với Hướng Nhật, nhân viên phục vụ cũng hiểu rõ tâm lí hai người, họ chán ghét đàn ông lớn tuổi, việc này khiến hai người rất hài lòng.

- Rất xin lỗi vì đã làm phiền.

Cảm thấy hai người khá thuận mắt nên Hướng Nhật cực kì lễ phép.

- Ồ, là người đại lục sao?

Cô nàng cao gầy dùng tiếng phổ thông nói chuyện, âm thanh hơi ngượng ngịu, cũng không chuẩn lắm, tiếng phổ thông hơi chút pha trộn.

- Đúng vậy, tôi đi du lịch cùng cha mẹ.

Hướng Nhật giả nai.(Con nai mần hai con cọp:88:)

- A!

Cô nàng cao gầy nghe xong cũng không hỏi nữa. Cô nàng đầy đặn dường như rất hứng thú với Hướng Nhật, không ngừng đánh mắt với hắn:

- Anh đẹp trai năm nay nhiêu tuổi?

- Hai mươi.

Hướng Nhật vuốt mũi, đây là tuổi thực của hắn.

- Ha ha ha…

Cô nàng đầy đặn cười nũng nịu:

- Em trai, tôi thấy cùng lắm anh cũng chỉ 17, chém ác vậy có phải muốn cua tôi không?

- Hắc hắc…

Hướng Nhật cười ngố, nói thật mà chả ai tin, chán. Nhưng với giọng điệu khiêu khích của bé bự này Hướng Nhật cũng cảm thấy khó tiêu,cố gắng tránh xa ra một chút. Có lẽ nhận thấy lời nói của mình hù dọa anh đẹp zai nên cô nàng cũng không chọc hắn nữa mà nói chuyện với bạn. Hướng Nhật gọi là một phần bò bít tết Rosemary(rắc thêm chút tiêu thôi), cũng chẳng thể vội vàng nên nhàm chán liếc quanh một vòng.

Tường nhà hàng hoàn toàn bằng thủy tinh nên rất dễ dàng thưởng thức phong cảnh bên ngoài, Hướng Nhật nhìn xuyên qua bức tường nhìn người đi đường. Nhìn một lúc, sự chú ý của hắn dồn vào một chiếc bàn, đó là một gia đình ba người rất hạnh phúc. Cha, mẹ cùng con gái. Cả ba đều là người châu Á, tóc đen da vàng tiêu chuẩn. Cặp vợ chồng trung niên rất mũi mẫn, thỉnh thoảng ghé vào tình tứ nhau vài câu. Con gái ngồi đối diện dường như rất thờ ơ với việc này, chỉ chăm chú vào phần bò bít tết của mình.

Tuy chỉ có thể nhìn nửa mặt nhưng làn da trắng như tuyết, hiển nhiên nàng không kém chút nào. Đương nhiên đó không phải thứ hấp dẫn hắn, thứ khiến hắn chú ý là chiếc điện thoại trong tay cô con gái.

Hắn rất quen với chiếc điện thoại này, rõ ràng lúc ở Hàn Quốc đã bị một tiểu mỹ nữ gõ mất một cái cũng hệt như vậy. Nhìn kĩ cô gái, tuy cảm thấy giống nhưng cũng không dám khẳng định, với tính chất công tác của tiểu mỹ nữ kia làm sao có thể đế Hồng Kông du lịch chứ?

Có lẽ cũng là một người đẹp, chiếc điện thoại kia cũng chẳng phải hàng độc, không có gì kì quái. Hướng Nhật định quay đi nhưng cũng không hiểu có phải người con gái kia biết mình bị theo dõi hay không, cũng đảo mắt nhìn chung quanh. Bốn mắt nhìn nhau! Hướng Nhật cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, cô gái kia thực sự là tiểu mỹ nữ Lý Trinh Lan, không phải quá trùng hợp sao?

Hắn cũng không ngờ, vốn dĩ chỉ muốn đến lấp đầy cái bụng, không ngờ tùy tiện đặt chân vào nhà hàng này lại gặp người quen. Thế giới này thực quá nhỏ bé. Lý Trinh Lan thấy Hướng Nhật, sửng sốt mất một lúc rồi hung hăng trừng mắt rồi quay mặt đi, dường như không muốn gặp lại kẻ đáng ghét là hắn.

Hướng Nhật vuốt mũi tỏ vẻ vô tội, từ lần đầu hai người gặp mặt nàng đã không ưa gì hắn, đến giờ vẫn là vậy, dù trước kia mình đã giúp nảng rất nhiều. Đây cũng là sự thực không thể cải biến, ai bảo lúc mình ở Hàn Quốc lại đi cùng lão đại xã hội đen Hàn Quốc cơ chứ, một bên là tội phạm, một bên là cảnh sát nên chỉ có thể trở thành kẻ đối địch.

- Anh đẹp trai đang ngắm mỹ nữ kìa.

Đang nghĩ ngợi thì giọng bé bự vang lên.

- Ha ha, là nhìn thấy người quen.

Hướng Nhật xấu hổ cười.

- A? Anh quen cô gái xinh đẹp kia à?

Cô nàng đầy đặn nhìn Hướng Nhật cười, nàng cảm thấy anh đẹp trai này chém hơi bị ác, rõ ràng là mới nhìn thấy gái đẹp mà lại bảo là người quen của mình.

- Ừ.

Hướng Nhật khẽ gật đầu, không ngờ nàng ta cười phá lên, ngay cả cô nàng cao gầy cũng cười theo.

- Anh đẹp trai, nếu anh chứng minh nàng đúng là người quen của mình thì bữa nay tôi mời, thấy sao?

- Tốt.

Hướng Nhật nhận lời không thèm suy nghĩ. Không chỉ bởi không muốn bị hai cô nàng này khinh thường mà còn bởi đột nhiên hắn phát hiện Lý Trinh Lan hung hăng nhìn mình xong liền ngoảnh mặt đi. Cô bé này, mình không trêu chọc nàng, có nên làm mặt lạnh đến thế không? Đây không phải Hàn Quốc, quan hệ cũng không phải là cảnh sát và tội phạm, gặp nhau giữa nơi đất khách quê người có cần thiết phải tỏ rõ thái độ thù ghét thế không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui