Đỉnh Cấp Lưu Manh

- Này, cậu đi đâu?

Không rõ cô nàng mặc váy đen đã đuổi tới từ lúc nào, nàng vỗ vỗ lên vai hắn.

- Chị gái, tôi là trẻ con, chị có thể đừng coi tôi là ngựa hay không? Nghe nói nếu còn bé mà làm việc này sẽ không tốt cho thân thể đâu.

Hướng Nhật trợn tròn mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt vô tội.

- Tiểu sắc lang, cậu không biết ăn nói cho dễ nghe à.

Cô nàng đỏ mặt, tiểu sắc lang này hay tiểu sắc lang kia, cái này mà cũng dám mở mổm nói, ai muốn làm chuyện đó với ngươi chứ? Đừng tưởng bở, dù ngươi muốn ta cũng không chịu.

- Được rồi, không đùa nữa, cô tìm tôi có chuyện gì?

Hướng Nhật nói, không hiểu cô nàng này tìm mình có việc gì, chẳng lẽ thấy mình đại phát thần uy mà hâm mộ?

- Tôi muốn mời cậu ăn cơm, hãnh diện chứ?

Cô nàng bày ra tư thế mới khách.

- Thấy thành ý của cô tôi cũng nể mặt một lần.

Hướng Nhật vô sỉ nói. Tuy rằng buổi chiều không hoạt động gì mấy nhưng lúc này bụng cũng đã bắt đầu sôi lên. Cô nàng dở khóc dở cười, nói hãnh diện chính là tỏ vẻ khách khí, không ngờ tiểu sắc lang này té nước theo mưa, còn làm ra vẻ như cực chẳng đã mới phải đi vậy.

- Tới bãi đỗ xe, tôi đậu xe ở đó.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cách duy nhất đối phó tiểu sắc lang mặt dày là không nói gì, an phận cho đỡ tức. Tới bãi đỗ xe, Hướng Nhật thấy chiếc Mercedes Từ Trân để lại cho mình, chẳng ngờ Tô Úc cũng không dùng đến nó, xem ra nàng không nỡ để hắn đi bộ. Nhưng Hướng Nhật cảm thấy kì quái, chìa khóa xe Tô Úc vẫn cầm, dù mình muốn đi cũng chẳng có chìa khóa, thế thì thà không để xe lại còn hơn.

- Nhìn cái gì, xe tôi ở kia.

Cô nàng quay lại liếc Hướng Nhật.

- Kia là xe bạn tôi để lại, nhưng mà chìa khóa nàng lại mang đi mất.

Hướng Nhật chỉ chỉ chiếc Mercedes, đúng là không biết nói gì cho phải.

- Mercedes- Benz, bạn cậu cũng thực có tiền đấy.

Sắc mặt nàng vẫn bình thản, nhìn qua chiếc Mercedes, đột nhiên hiểu ra ý trong lời Hướng Nhật, hắn nói bạn để xe lại cho mình nhưng không đưa chìa khóa, tức cười thật?

- Ha ha…

Nàng nhịn không được cười phá lên, khó mà thấy được vẻ mặt kinh ngạc của tiểu sắc lang, tâm tình có chút buồn bực cũng biến thành khoái trá.

- Cô không có tiền, chiếc Posche kia là gì?

Hướng Nhật bất mãn liếc mắt nhìn qua, thấy nàng đến gần chiếc Posche màu hồng liền cảm thấy khó chịu.

- Đúng thế, không hợp mắt cậu sao?

Nàng nói, giọng điệu chó chút kiêu ngạo.

- Cũng được, khá hơn phế liệu một chút.

Hướng Nhật giội luôn một cái nước lạnh. Cô nàng thở hổn hển, nhưng lại không có cách nào đáp trả đối phương, nói ra sợ rằng càng xấu mặt thêm. Khẽ hừ lạnh một tiếng, không thèm nói gì nữa mà mở cửa vào xe. Hướng Nhật cũng bước vào, chỉ tay nói:

- Xuất phát.



Địa điểm đặt chỗ tại Hồng Kông Trung Hoàn, đại lộ Hoàng Hậu, một nhà hàng đồ Tây cao cấp, dường như cô nàng là khách quen ở đây nên quản lí cũng chủ động ra đón.

- Cô được hoan nghênh nhiệt liệt đấy nhỉ!

Hướng Nhật nói kháy.

- Cũng thường thôi.

Cô nàng ngoan ngoãn đáp lại, trước mặt Hướng Nhật cũng không dám nói thêm lời tự đắc nào nữa, sợ nói ra sẽ ăn quả.

- Khiêm tốn quá hóa kiêu ngạo, cô cũng chẳng thành thực chút nào.

Hướng Nhật liếc nàng, khinh miệt nói. Khuôn mặt nàng trở nên nhăn nhó, quản lí vốn đang cười cũng trở nên cổ quái.

- Hôm nay có gì ngon?

Nàng cũng không còn chiến ý để đối đầu với hắn nữa, đành dồn cơn tức vào mỹ thực, coi như làm thịt tiểu sắc lang này cũng được.

- Món mới có tôm hùm kiểu Úc cùng với nấm cục của Pháp.

- Lấy thử đi, nhớ là hai phần, thêm chai vang đỏ 82 nữa.

Cô nàng khoát tay nói.

- Được, Hoắc tiểu thư, cô chờ một chút, rất nhanh sẽ có.

Quản lí cung kính đáp rồi rời đi. Hướng Nhật nhìn chằm chằm vào cô nàng, dường như có chút khó tin:

- Họ Hoắc? Cô là người Hoắc gia à?

Trùng hợp thế nào Hướng Nhật lại có nghe qua về Hoắc gia, đây là đại gia tộc nổi danh ngang với Lý gia, là gia tộc hàng đầu Hồng Kông. Thì ra là người của gia tộc này, khó trách vì sao quản lí lại nịnh bợ đến vậy.

- Cậu cũng nghe qua về Hoắc gia à?

Cô nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Hướng Nhật liền ra vẻ đắc ý, cuối cùng ngươi cũng giật mình rồi à?

- Cô tên gì? Tôi mới nghe qua Hoắc Nguyên Giáp cùng Hoắc Đông Các, không phải cô tên là Hoắc Tây Các chứ?

Hướng Nhật nhìn nàng đầy vẻ nghiêm túc. Vẻ đắc ý của nàng cứng lại, đáng lẽ phải sớm biết nhóc con này không thể đối xử theo lẽ thường, tại sao nàng lại quên chứ? Hung hăng nhe răng để lộ ra hàm răng trắng ngần đều đặn rồi quay mặt đi không thèm để ý Hướng Nhật nữa.

Hướng Nhật cảm thấy nhàm chán, móc điện thoại ra gọi cho Tô Úc, giờ đã trễ, sợ rằng mình không gọi nàng cũng sẽ tìm. Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nữ vang lên.

- Ông chủ, anh dậy rồi à?

Giọng Tô Úc lộ rõ sự sung sướng.

- Tất nhiên rồi, nếu không sẽ biến thành heo mất, giờ em ở đâu?

Hướng Nhật tự giễu bản thân.

- Em đang ở cty cùng Từ Trân, giờ em đến chỗ anh được không? Xin lỗi ông chủ, em quên để chìa khóa cho anh.

Tô Úc vội vàng nhận lỗi.

- Không hề gì, cũng không dùng tới, giờ anh đang ở ngoài, có kẻ ngốc mời dùng cơm.

Hướng Nhật nhìn cô nàng đang muốn lao tới muốn hung hăng cắn xé hắn.

- Kẻ ngốc?

Tô Úc ngẩn ra.

- Đúng, là kẻ ngốc có tiền. Tối nay các em ăn đi, anh sẽ không đến đâu.

Hướng Nhật nghiêng đầu tránh bàn tay của cô nàng đối diện. Nàng thở hổn hển, oán hận cầm ly nước lên nốc một ngụm, chẳng ngờ uống vội quá khiến nàng liên tục ho khan.

- Được.

Giọng Tô Úc lí nhí. Đối với cấp dưới trung thành, Hướng Nhật cũng không thể để nàng thất vọng:

- Mai ngủ dậy chúng ta sẽ đi dạo phố, tiện thể mua ít đồ.

- A? Thật chứ?

Dường như Tô Úc được tiếp thêm sinh lực, âm thanh hưng phấn trở nên cao vút.

- Em không muốn à?

Hướng Nhật trêu đùa.

- Không, em không có ý này, em muốn, em muốn đi.

Tô Úc vội vàng giải thích.

- Mai lúc nào đi? Ăn sáng xong hay sao? Vậy ăn sáng xong nhé, được, hứa rồi nhé ông chủ.

- Ừm, hứa. Có thể tối nay anh sẽ về muộn, em nghỉ sớm đi.

Hướng Nhật biết nếu mình không nói câu này sợ rằng Tô Úc sẽ đợi mình về mới chịu đi ngủ.

- Dạ.

Gác máy, cô nàng họ Hoắc vẫn đang ho khan, giả vờ như lơ đễnh nhìn sang.

- Bạn gái cậu à?

Nàng nghe rất rõ, bên kia là giọng nữ, mà nội dung trò chuyện cũng không phải quan hệ nam nữ bình thường, xem ra đối phương là bạn gái của tiểu sắc lang này.

- Không phải.

Hướng Nhật thản nhiên phủ nhận.

- Tình nhân chăng?

Cô nàng hỏi dồn, nàng không còn coi hắn là đứa con nít không dám làm chuyện xấu nữa, trong mắt nàng hắn đã là người trưởng thành.

- Này, tôi là trẻ con, cô đừng làm hư tôi đấy!

Hướng Nhật nói rất hợp tình hợp lí. Cô nàng chỉ biết oán hận nhìn hắn:

- Không nói thì thôi, ta cần chắc?

Hướng Nhật cười hắc hắc, cẩn thận dò xét nàng, nhìn đi nhìn lại từ đầu đến chân, không ngừng gật đầu:

- Này, cậu nhìn tôi làm gì?

Cô nàng cảm thấy sởn da gà, xem ra ánh mắt thằng nhóc này nhìn mình chẳng hề thuần khiết tí nào.

- Dáng cô rất được đấy.

Hướng Nhật nói. Đây là khích lệ sao? Nàng sửng sốt.

- Thế thì sao chứ?

- Cho cô một cơ hội, làm tình nhân của tôi, thấy sao?

Giọng điệu Hướng Nhật tựa như đang thương lượng việc ăn uống vậy.

- Cậu nói gì?

Dường như nàng không nghe rõ lời hắn.

- Làm tình nhân của tôi, rõ là được lợi còn gì, trâu già gặm cỏ non mà không muốn à?

Hướng Nhật vừa nói ra liền khiến nàng mặt cau mày có.

- Trâu già gặm cỏ non, ai thèm làm tình nhân, cái đồ lông chưa đủ rậm nhà cậu?

Cô nàng hung tợn mắng, mặt cũng đỏ bừng, không ngờ nàng lại nói ra lời thô tục như vậy.

- Chẳng lẽ cô còn muốn xem hàng nữa à?

Hướng Nhật cười ha hả, trêu đùa cô bé này cũng rất có ý tứ. Đương nhiên cái này cũng chỉ là nói đùa, nếu nàng đáp ứng hắn cũng chẳng biết làm sao. Chẳng lẽ lại nuôi nàng làm tình nhân? Người Hoắc gia cần mình nuôi sao?

- Tôi hỏi này, cậu nói chuyện với con gái cũng thế à?

Cô nàng bắt đầu không tiếp thu nổi sự trêu đùa trắng trợn của hắn, nhưng trong lòng chẳng những không cảm thấy chán ghét mà còn cảm thấy rất mới lạ. Trước kia đàn ông tiếp xúc nàng đều bày ra phong độ thân sĩ, hoặc là giả vờ dục cầm cố túng trước mặt nàng.

- Được rồi, không đùa nữa, nói đàng hoàng nhé, cô tìm tôi không phải đơn giản là mời cơm đúng không?

Nếu đơn giản chỉ là cảm kích lúc trước mình cứu nàng thì cũng không cần chịu thiệt thòi như vậy.

- Tôi muốn nhờ cậu giúp.

Thấy Hướng Nhật nghiêm túc, nàng cũng không biết đâu là con người thật của hắn, trong lòng cảm thấy kì quái.

- Việc khó đừng tìm tôi.

Hướng Nhật đáp luôn, rõ ràng cô nàng này không tốt đẹp gì, một bữa cơm mà muốn mình bán mạng sao? Mơ đi.

- Không khó xử, tuyệt đối không khó xử.

Nàng vội vàng xua tay, vất vả lắm mới mời được tiểu sắc lang này, cũng không thể dọa hắn chạy mất.

- Cô nói đi, rốt cục là chuyện gì?

Hướng Nhật động tâm, cô nàng Hoắc gia này muốn tìm mình hỗ trợ chắc hẳn không đơn giản như vậy. Hắn đã quyết, chỉ cần hơi chút khó xử sẽ cự tuyệt không cần suy nghĩ.

- Này…Không phải cậu rất lợi hại sao? Tôi muốn cậu giúp tôi đánh một người.

Nàng do dự một chút rồi nói ra mục đích của mình.

- Giúp cô đánh người?

Hướng Nhật sửng sốt.

- Đúng.

Nàng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc không hề có sự đùa cợt.

- Kẻ đó vô lễ với cô à?

Hướng Nhật ngầm phỏng đoán, nếu không phải như vậy thì cần gì phải đánh đối phương chứ?

- Cậu nghĩ đi đâu thế, hắn là em trai ruột của tôi.

Nàng hung hăng liếc Hướng Nhật, tiểu sắc lang này đầu óc nham nhở, vài câu đã lộ ra bản tính sắc lang rồi.

- Em trai cô? Không phải chứ, lại muốn tôi nện em ruột cô à?

Hướng Nhật kinh ngạc nhìn nàng, đây là lần đầu tiên hắn gặp người muốn đánh em trai mình. Nhìn đối phương bằng ánh mắt kì quái, chẳng lẽ cô nàng này thích ngược đãi em mình?

Thấy ánh mắt kì quái của Hướng Nhật nàng đã đoán được suy nghĩ lệch lạc của hắn, bất đắc dĩ giải thích:

- Không phải như cậu nghĩ đâu, em trai tôi, nói thế nào nhỉ, nó cũng bằng cậu, nhưng lại chẳng nghe lời ai, suốt ngày chỉ biết trốn học đánh nhau nên tôi muốn cậu đánh nó một trận, khiến nó không dám… ra ngoài lêu lổng với đám quậy phá kia.

- Em trai cô cũng thực đáng thương.

Hướng Nhật cũng hiểu việc này. Nàng có chút xấu hổ, giận dữ nói:

- Rốt cục cậu có giúp hay không?

- Không.

Hướng Nhật từ chối.

- Cùng lắm thì tôi trả thù lao cho cậu.

Nàng vội vàng lấy lợi dụ dỗ, thực ra nàng cũng biết tiểu sắc lang này sẽ không dễ dàng đồng ý nên sớm đã chuẩn bị.

- Thế mới được.

Hướng Nhật sáng mắt lên, giơ ngón cái ra. Có thù lao là có thể thương lượng, trước đó đã ném 100 triệu ra ngoài, giờ phải kiếm về.

- Mười vạn chứ gì? Không thành vấn đề.

Nàng không nói hai lời, lấy chi phiếu ra kí tên.

- Có lầm không, cô cho ăn mày à? Mười vạn? Tôi nói là 100 triệu.

Hướng Nhật ngắt lời nàng, mười vạn đưa ra là vũ nhục hắn, phải biết rằng với thực lực của hắn, khẳng định sẽ có rất nhiều người vung tiền thẳng tay mời hắn làm việc. Đương nhiên những việc này cũng không hề đơn giản, sợ rằng phần lớn là ám sát hoặc bắt cóc ai đó.

- 100 triệu.

Dù sinh ra ở Hoắc gia nhưng nàng vẫn trợn mắt há mồm, 100 triệu không phải nàng không lấy ra được, nhưng để dạy dỗ em trai mà tiêu tốn như vậy thấy thế nào cũng giống kẻ thần kinh không bình thường.

- Quên đi, không cần cậu giúp. Tôi tự tìm người, mười vạn cũng không cho.

Rõ ràng nàng đã tức, hung tợn liếc Hướng Nhật, ánh mắt lạnh đi. Tiểu sắc lang này không chỉ sắc mà còn tham lam nữa. Nàng khẳng định 100 triệu cho em trai mình, đừng nói là không trốn học, sợ rằng hằng ngày bắt nó chăm chỉ thì thằng nhóc kia cũng ngoan ngoãn làm theo. Còn cần gì người đánh hắn chứ.

- Vậy cô đi mà tìm.

Hướng Nhật mừng rỡ vì khỏi cần từ chối, nhưng cô nàng vẫn giận dữ nhìn khiến hắn nảy ra sáng kiến nói:

- Hay là chúng ta đổi thù lao khác?

- Thù lao gì?

Nàng nhíu mày.

- Dùng thân thể của cô cũng được.

Hướng Nhật cười xấu xa.

- Cậu…

Cô nàng tức điên lên.

- Hay là cô cảm thấy mình không đáng giá 100 triệu?

Hướng Nhật khích tướng. Quả nhiên cô nàng mắc mưu, cẳn răng hung tợn nói:

- Được, chỉ cần cậu đánh cho em trai tôi sợ mà biết ngoan ngoãn, tôi cho cậu… muốn làm gì thì làm (:88: chờ mãi câu này)

- Đây là cô nói.

Hướng Nhật vội vàng ngã giá, nói thực thì đại mỹ nữ như nàng hắn cũng động tâm, việc ăn vụng không cần chùi mép là tốt nhất.

- Đúng, là tôi nói, nhưng nếu cậu không dạy cho nó biết ngoan ngoãn thì thế nào?

Đương nhiên nàng không ngốc, nàng vẫn chờ cơ hội thu thập tiểu sắc lang này. Phải biết rằng em trai nàng cũng không dễ gì nghe lời.

- Đương nhiên tôi cũng dùng thân thể làm tiền đặt cược, vậy mới công bằng.

Hướng Nhật cười hắc hắc. Không ngờ nàng nghe hắn nói xong cũng không giận dữ mà gật đầu lia lịa:

- Được, rất công bằng. Nếu cậu làm không xong tôi sẽ lột sạch quần áo của cậu, khóa chặt tứ chi rồi dùng roi đánh. Chết luôn. Đánh một trăm… không đánh đã thì thôi.

- Không ngờ cô lại có ham mê như vậy.

Nghe xong Hướng Nhật cảm thấy lạnh sống lưng.

…..////xoxoxxooxxxooo!

Em trai nàng đương nhiên phải họ Hoắc, tên là Hoắc Luy Huy, nàng viết tên em trai mình cho Hướng Nhật nhưng tên nàng vẫn không để lộ, hiển nhiên không muốn giới thiệu bản thân. Nhưng Hướng Nhật sớm đã có một cái tên cho nàng, gọi là Hoắc Tây Các.

Nói ra cũng thực khéo, nơi em trai nàng thích tới là Lan Quế Phường, mà còn thường xuyên lêu lổng ở quán bar tên Làm theo ý mình, cái tên rất cá tính.

Ăn một bữa no say xong, lúc tới Lan Quế Phường hắn mới phát hiện nơi đó cách quán bar California chưa tới năm thước, đúng là sát cạnh nhau. Bởi ban ngày xảy ra án mạng, tuy rằng quán bar California vẫn tiếp tục kinh doanh nhưng có thể hình dung là chùa bà đanh được rồi. Mà như vậy lại khiến quán bar Làm theo ý mình chiếm lợi lớn, người ra kẻ vào như thoi đưa.

Hướng Nhật tiền thẳng vào quán Làm theo ý mình, trước đó cô nàng đã đưa ảnh em trai mình cho hắn xem trên điện thoại di động, mặt mũi cũng bình thường nhưng cái đầu lông vàng cùng với ánh mắt ngạo đời tạo nên sự khác biệt rõ rệt.

Ngồi xuống quầy bar, Hướng Nhật gọi một ly bia, bắt đầu quan sát chung quanh tìm kiếm bóng dáng khác biệt kia. Đảo vài vòng vẫn không thấy mục tiêu nhưng lại khiến một cô nàng trang điểm dày cộp chú ý, người này mặc áo sát nách cùng váy ngắn, lộ ra vùng eo bằng phẳng, rốn gắn trang sức đáng yêu, tuy nước da không tệ nhưng mặt mũi nhìn không thể nào khen nổi, nếu không đắp phấn vào sợ rằng gặp lúc nửa đêm sẽ bị coi là quỷ.

- Anh đẹp trai, mời em một ly được chứ?

Nàng bước tới ngồi cạnh Hướng Nhật, dùng giọng phổ thông trọ trẹ nói chuyện, có thể là do trước đó đã nghe hắn nói chuyện với bartender nên biết hắn tới từ đại lục. Hướng Nhật không đáp, coi mình là nai tờ à? Điều này hắn không hề thích chút nào, cũng phải xem mình là hàng loại nào chứ.

- Thưa má, sao má không về chăm con bế cháu đi mà tới đây làm gì?

Hướng Nhật không phải kẻ độc mồm nhưng đối phương khiến hắn buồn nôn, nhất là hương nước hoa nồng đậm kia làm hắn muốn ngất xỉu.

- Ngươi! Đồ khốn!

Người này nghe xong liền giơ ngón giữa lên, oán hận bỏ đi. Hướng Nhật cười ha hả, đương nhiên hắn không điên là điên mà ngăn cản, móc 1000 đô la Hồng Kông đặt trên bàn, nói với bartender:

- Hỏi chú một chút.

- Anh nói đi.

Gã bartender thản nhiên thu tiền, tủm tỉm cười Hướng Nhật, động tác thuần thục như vậy hiển nhiên đã lâu năm trong nghề. Nơi này là rồng rắn lẫn lộn, kẻ tìm hắn hỏi tin tức cũng không ít.

- Chú biết thằng nhóc tên Hoắc Luy Huy chứ?

Hướng Nhật nốc cạn cốc bia rồi nói.

- Họ Hoắc?

Gã bartender nhíu mày:

- Có phải tóc vàng không?

- Đúng thế, là nó.

- Hắn cũng hay tới, ngồi ở phía đông, bên tay trái.

Rời khỏi quầy bar, Hướng Nhật bước về tới vài bước đã thấy một đám nam nữ mới lớn ngồi vây quanh chiếc bàn, cười nói không chút kiêng kị. Chừng bảy, tám người đang ôm ấp nhau. Mà cái đầu vàng hoe kia cũng rất nổi bởi hắn khác với hai thằng con trai bên cạnh, chẳng những trái ôm phải ấp mà trên đùi vẫn còn một em nữa.

Thằng ranh này chơi 4P! ( tớ thích cái nớ)

Hướng Nhật khẽ cười bước tới, đối phó với thằng ranh này rất đơn giản, cũng chẳng cần dùng âm mưu quỷ kế gì. Ngồi xuống ghế sô pha đối diện liền khiến đối phương chú ý. Mấy thiếu nữ nóng bỏng ăn mặc ba phần giống người bảy phần giống quỷ nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt tò mò cùng hưng phấn, ba thiếu niên thì cảm thấy khó chịu. Thằng đầu mào gà bên trái Hoắc Luy Huy gào lên chỉ vào Hướng Nhật nói.

Nhưng dùng tiếng địa phương nên Hướng Nhật không nghe ra. Nhưng nhìn vẻ mặt cùng động tác của thằng ranh này thì chắc chắn không phải lời lẽ tốt đẹp gì.

- Ngại quá, có thể sử dụng tiếng phổ thông không?

Chờ đối phương vuốt nước dài trên mồm đi Hướng Nhật mới mỉm cười nói.

- Thì ra là thằng ranh từ đại lục.

Thằng tóc mào gà thở lấy hơi, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khinh thường. Mà mấy cô bé kia lúc đầu có chút hứng thú với Hướng Nhật cũng bắt đầu chán chường, các nàng không thể chơi đùa với người đại lục.

- Mày là Hoắc Luy Huy?

Hướng Nhật đi thẳng vào vấn đề.

- Cmm! Tên lão Hổ ca mà cũng dám gọi à?

Thằng nhóc ăn mặc bụi bặm bên phải Hoắc Luy Huy giận dữ mắng.

- Lão Hổ ca?

Hướng Nhật cảm thấy buồn cười:

- Tên không tệ, rất có khí thế.

- Này, bốn mắt, mày tới làm gì? Có phải muốn bái làm tiểu đệ của lão Hổ ca không? Mày biết quy củ chứ, trước tiên phải dập đầu ba cái, sau đó nôn tiền ra mới xem như nhập môn.

Thằng nhóc bụi bặm kia ngạo mạn nhìn Hướng Nhật.

- Xem ra đàn em của mày không biết nghe lời rồi, lão đại còn chưa mở mồm mà nó đã chõ mõm thối vào, ái chà…

Hướng Nhật nhìn Hoắc Luy Huy, rõ ràng thằng nhóc này đã bị khiêu khích đến nóng mặt rồi. Hai thằng đàn em vẫn không biết đường, nghe Hướng Nhật nói liền muốn lao lên động thủ khiến Hoắc Luy Huy giận dữ mắng, dùng tiếng địa phương chửi bới đám đàn em xong, Hoắc Luy Huy nhìn Hướng Nhật hỏi:

- Mày là ai?

Hắn không giống hai thằng em út ngu đần kia, trong trường học hắn cũng không để lộ tin mình là người Hoắc gia, dù vậy thì bình thường tiêu tiền như nước nên nhanh chóng bị người khác vây quanh, mà hai thằng đàn em này là đứa trung thành nhất. Hướng Nhật vừa tới liền hỏi có phải Hoắc Luy Huy hay không, hiển nhiên có khả năng đối phương đã biết hắn là con cháu Hoắc gia, cái này mới khiến hắn đề phòng.

- Tao là ai không quan trọng, tao nghe nói mày đánh nhau rất lợi hại đúng không?

Cái nghe người ta nói của Hướng Nhật là từ câu nói của cô nàng kia nói ra "không phải trốn học thì là đánh nhau".

- Mày nghe ai nói?

Sắc mặt Hoắc Luy Huy cực kì nghiêm túc, đánh nhau lợi hại hay không chỉ mình hắn biết, cũng không hề tuyên truyền ra ngoài.

- Mặc kệ là ai nói, tóm lại tao cho mày một cơ hội.

Hướng Nhật ngồi thẳng dậy.

- Mày muốn một đối một với tao?

Hoắc Luy Huy biến sắc, rốt cục đã hiểu ra ý tứ trong lời Hướng Nhật. Cái này cũng khiến Hướng Nhật dở khóc dở cười, thằng này đúng là cũng tự sướng ghê gớm, muốn đấu với mình chẳng phải là tìm chết sao? Dù muốn chết cũng đừng có thống khoái như thế chứ?

- Tao thấy mày thuận mắt muốn thu làm đồ đệ, mày có làm hay không?

Hướng Nhật không nói nhảm, để em trai "Hoắc Tây Các" đi vào khuôn khổ, đánh hắn một trận cũng phát huy hiệu quả, nhưng vậy thì rất phiền, hắn muốn dùng cách thức đơn giản mà bắt đối phương ngoan ngoãn nghe lời.

- Cmm…

Hai thằng tiểu đệ bên cạnh Hoắc Luy Huy nhịn không được hung tợn gào lên, không cần biết lão đại nói gì, dạy dỗ thằng ranh này trước rồi tính. Nhưng chưa kịp ra tay thì mặt đã tái mét, không dám có chút suy nghĩ kiêu ngạo nào nữa.

Bọn chúng thấy kẻ trước mặt cầm cái mâm đựng hoa quả, nhẹ nhàng vung tay lên thì vật này đã chẻ làm đôi tựa như có vật gì đó cực kì sắc bén cắt rất ngọt. Hai thằng run rẩy khụy xuống, đây còn là người sao?

Hoắc Luy Huy cũng khiếp sợ nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khó tin, bàn tay thon dài của hắn, lại còn làn da mịn màng sợ rằng con gái cũng phải ghen tị nữa. Mấy thiếu nữ kia nhìn thấy cảnh này, ánh mắt liếc qua Hướng Nhật cực kì nóng bỏng.

- Muốn học không?

Hướng Nhật cầm mâm hoa quả trên tay, nhẹ nhàng quơ một cái đã làm nó biến dạng quả thực đã hấp dẫn Hoắc Luy Huy.

- Nếu mày có thể uốn cong nó, tao sẽ làm đồ đệ mày.

Hoắc Luy Huy chỉ con dao chế tạo bằng hợp kim cao cấp. Dù gì thì biểu hiện của Hướng Nhật cũng khiến người ta quá sức kinh hãi, hắn sợ đối phương động tay động chân nên mới dùng con dao để thử, vật này hoàn toàn bằng hợp kim nên không thể giả được.

- Chỉ uốn cong nó thôi à?

Hướng Nhật cười khẩy, cầm con dao lên, nhẹ nhàng vặn một cái khiến nó gấp khúc như bánh quai chèo. Dưới ánh mắt khiếp sợ như thấy thần tiên, Hướng Nhật khẽ bóp một cái, con dao hoa quả đã biến thành cụt sắt rồi ném trên bàn phát ra tiếng "coong" thanh thúy.

- A…

Cả đám run rẩy, đây là con người à?

Hoắc Luy Huy nhìn cục sắt kia, cảm giác rất nặng, đúng là kim loại, tuyệt đối không phải là giả.

- Anh, anh, anh vừa nói muốn nhận em làm đồ đệ?

Hoắc Luy Huy run run nói, người đại lục thần kì này muốn nhận hắn làm đệ tử, là thật sao? Nếu học được bản lĩnh này chẳng phải rất nhiều việc hắn muốn làm đều không phải giấc mộng nữa sao? Cái này tựa như giấc mơ vậy.

Hai thằng tiểu đệ cùng mấy cô gái cũng nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, ánh mắt dán chặt vào Hướng Nhật tựa như mong chờ sự ưu ái của hắn.

- Không sai, là chị chú nhờ anh tới, nhưng để làm đồ đệ, điều kiện đầu tiên là phải nghe lời chị chú đã.

Hướng Nhật hài lòng gật đầu, cuối cùng đã lừa được thằng nhóc này, thực ra đây cũng không phải lần đầu tiên, trước kia cũng từng lừa em rể bên Nhật, chỉ cần đối phương thi vào đại học Đông Kinh sẽ dạy hắn, giờ cũng chỉ là nhận đồ đệ, còn có dạy hay không thì tính sau.

- Chị của em? Anh biết chị cả?

Hoắc Luy Huy sửng sốt, cuối cùng đã hiểu vì sao Hướng Nhật chú ý mình, hắn còn tưởng bản thân có gì hơn người, là kì tài trăm năm khó gặp đối phương mới tìm tới. Nhưng nghĩ lại thì chị cả vẫn bất mãn với mình, sao lại tìm sư phụ tốt như vậy cho hắn chứ? Chẳng lẽ muốn sau này mình nghe lời nàng? Cái này cũng rất có khả năng.

Hoắc Luy Huy ngầm hạ quyết tâm sau này sẽ ngoan ngoãn, nếu chị cả mà xàm tấu gọi sư phụ tới thì khóc không ra nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui