Đỉnh Cấp Lưu Manh

- Vâng, cảm ơn đại tiểu thư!

Hoắc Vãn Tình làm tới nước này Hướng Nhật còn biết nói gì? Chẳng lẽ bây giờ lại quay trở vào? Làm như vậy hắn cảm thấy quá mức vô tâm. Mà đúng như lời Hoắc Vãn Tình, không có luật sư đoàn của luật sư họ Ngô thì có lẽ Lâm Tử Anh còn lâu mới để cho hắn yên.

- Đại tiểu thư.

Ngô Đại Trạng đã tới trước mặt Hoắc Vãn Tình, nụ cười trên mặt hiện rõ sự khiêm tốn, không còn dáng vẻ uy phong lẫm liệt, sát phạt quyết đoán như trong cảnh cục nữa.

- Có nắm chắc không?

Hoắc Vãn Tình nhìn hắn hỏi. Người thường thấy Ngô Đại Trạng thì sùng bái, nhưng với Hoắc gia, Ngô Đại Trạng chỉ là nhân viên làm công, không khác gì người làm thuê cả.

- Cái này…Hướng tiên sinh vẫn chưa nói rõ về vụ án cho tôi.

Ngô Đại Trạng sửng sốt, thực ra nếu dám nói đảm bảo, hắn tự tin với thực lực của mình, dù Hướng Nhật không nói gì hắn vẫn có thể thắng kiện.

- Hả?

Hoắc Vãn Tình sửng sốt, vậy mà không nhắc tới vụ án, trừng mắt nhìn Hướng Nhật, còn tưởng rằng tiểu sắc lang không chịu hợp tác.

- Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ đi, vì sao mà cảnh sát nghi ngờ cậu là hung thủ giết người? Không nói rõ ra làm sao Ngô luật sư giúp được chứ?

Tuy Hoắc Vãn Tình tự quyết định nhưng Hướng Nhật cũng không từ chối ý tốt của nàng, cũng không ngại kể ra chuyện mình làm tại quán bar California. Đương nhiên đã cắt bớt chi tiết mình giết người, chỉ nói là chẳng mấy chốc mình đã bị cảnh sát Hồng Kông đưa về đồn, lúc này mới biết Dương Nghĩa Thiên đã chết.

Hướng Nhật nói rõ ràng, Hoắc Vãn Tình cùng Ngô Đại Trạng đều hiểu được.

- Ngô luật sư, án mạng này ông thấy sao?

Hoắc Vãn Tình hỏi. Tuy rằng nàng cảm thấy theo lời tiểu sắc lang nói thì hắn vô tội. Nhưng nàng không phải người trong nghề, vẫn phải hỏi dân chuyên trước đã:

- Không thành vấn đề, đại tiểu thư, tôi nắm chắc mười phần!

Ngô Đại Trạng nói vậy không phải đơn giản là tự tin vào thực lực bản thân, thực ra vụ án này rất đơn giản, đừng nói là cảnh sát địa phương tìm chứng cứ, dù là manh mối cũng không có, loại án này tìm mấy tên luật sư tập sự cũng làm xong, bảo hắn ra tay rõ là dao mổ trâu giết gà. Nhưng Hoắc tiểu thư đã dặn dò thì hắn không dám qua loa, vẫn phải tự mình chăm lo vụ án này.

- Vậy là tốt rồi!

Hoắc Vãn Tình cũng sớm đoán ra Ngô Đại Trạng sẽ nói vậy, thản nhiên nói. Cho Ngô Đại Trạng đi, Hoắc Vãn Tình quay sang phía Hướng Nhật:

- Mau, vào xe đi!

- Đi đâu?

Hướng Nhật sửng sốt, không rõ Hoắc Vãn Tình định làm gì.

- Lên xe đi, chả nhẽ sợ tôi ăn thịt?

Hoắc Vãn Tình hờn dỗi, thấy hắn nghi ngờ mình nàng cảm thấy bực mình. Chờ Hướng Nhật, Hoăc Vãn Tình đắc ý nói:

- Mang cậu đi tới một nơi chơi rất vui, có lẽ còn khiến cậu cảm tạ tôi nữa đấy.

- Chỗ chơi vui gì?

Hướng Nhật giật mình, có thể khiến hắn cảm tạ chẳng lẽ là chỗ kia? Hoắc Vãn Tình không nói gì, lái xe đi. Hướng Nhật biết nàng sẽ không hé răng nửa lời, nhưng hắn không phải kẻ quá hiếu kì, dù sao cũng đi, nóng lòng được gì đâu?

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo, Hướng Nhật lấy ra nghe, là Vương Quốc Hoài gọi tới.

- Hướng lão đệ, cái kho chứa hàng cũ kia đã tìm ra.

Lời đầu tiên của Vương Quốc Hoài khiến Hướng Nhật mừng rỡ, vốn tưởng là phải vài ngày mới tìm ra, không ngờ họ Vương này cũng rất được việc, mới được bao lâu mà tin đã tới chứ?

- Nhanh vậy à?

Hướng Nhật sửng sốt.

- Cũng may, vừa lúc có thằng đàn em ở gần đó. Nhưng mà cái kho đó đã vài năm bỏ không, Hướng lão đệ định…

Vương Quốc Hoài đến đây liền khựng lại, dường như muốn dò hỏi nhưng sợ chọc giận Hướng Nhật nên không dám nói tiếp.

- Tối mai ở đó có giao dịch, tôi sẽ tiễn chúng ra đi.

Hướng Nhật liếc Hoắc Vãn Tình đang áp sát vào mình, vểnh tai lênh nghe lén.

- Vậy… có cần hỗ trợ không?

Vương Quốc Hoài cũng kinh hãi, một lúc lâu sau mới nói.

- Giúp đỡ thì khỏi, mình tôi là đủ.

Đương nhiên Hướng Nhật hiểu ý đối phương, hỗ trợ là giả, nhân cơ hội kiếm chút mới là thực. Hôm qua vừa giải quyết Dương Nghĩa Thiên, giờ lại muốn kiếm phần, trên đời nào có miếng ngon như vậy?

- Vậy xin chúc Hướng lão đệ mã đáo thành công.

Trong lời Vương Quốc Hoài mang theo sự tiếc nuối khó lòng che giấu, hắn cũng biết Hoàng Thiệu Hùng giao dịch ở đó, khẳng định là làm ăn lớn, nếu có tham gia thì chỗ tốt kiếm được đâu có ít? Nhưng Hướng Nhật đã từ chối hắn cũng không dám nói thêm, lợi ích hiện tại đã tương đối, hắn không dám đắc tội với kẻ phi nhân loại như Hướng Nhật. Vết xe đổ của Dương Nghĩa Thiên cùng Nghĩa Tân Xã hắn không dám đi vào.

- Ừm, cứ vậy đi.

Hướng Nhật không rảnh nói nhảm với Vương Quốc Hoài bởi Hoắc Vãn Tình ở bên đã bắt đầu nổi giận.

- Đã bảo cậu đừng dây vào Hoàng Thiệu Hùng, vậy mà còn dám làm, còn muốn sống không?

Hoắc Vãn Tình giảm tốc, hung hăng liếc Hướng Nhật. Nội dung cuộc điện thoại vừa rồi nàng cũng nghe được, biết rõ chủ ý của tiểu sắc lang là gì, lại còn hiểu rõ kẻ địch là Hoàng Thiệu Hùng, bị gài bẫy hắn có thể nuốt hận sao?

- Mạng của tôi rất đáng giá, sao lại không muốn? Còn Hoàng Thiệu Hùng thì…

Hướng Nhật muốn hạ thấp Hoàng Thiệu Hùng một chút, nhưng lúc này Tô Úc lại gọi tới. Hướng Nhật vội nghe máy, âm thanh ồn ào truyền tới, Tô Úc bối rối nói:

- Ông chủ, chúng ta gặp phiền phức rồi.

- Đừng hoảng hốt, xảy ra chuyện gì?

Hướng Nhật lo lắng, giọng Tô Úc rối loạn khiến hắn đứng ngồi không yên, nhưng vẫn bình tĩnh nói.

- Có vài người vừa tới đây nhưng đã bị Từ Trân đuổi đi rồi, không nghĩ giờ lại nhiều hơn, bọn họ đã bao vây cty chúng ta, không để bọn em ra ngoài…

- Đừng vội, cố gắng bảo vệ bản thân, anh tới ngay.

Hướng Nhật cúp máy, quay sang nói với Hoắc Vãn Tình:

- Nơi cô muốn đưa tôi đi là chỗ Tô Úc sao? Vậy thì nhanh lên, các nàng đang gặp phiền toái.

Hoắc Vãn Tình kinh hãi, làm thế nào mà tiểu sắc lang biết mình dẫn hắn đến đó? Nhưng thấy sắc mặt xám xịt của hắn, lại là vì cô nàng họ Tô kia hũ giấm chua bắt đầu bốc mùi, nhưng không dám làm xằng vào lúc này, vội vàng tăng tốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui