Đỉnh Cấp Lưu Manh

Kỹ năng lái xe của Vương Hào Giai cực kì siêu đẳng, không phí công từng đào tạo trong bộ đội đặc chủng Anh, quay đầu xe vô cùng dễ dàng, rất nhanh đã đuổi kịp đôi nam nữ kia, Hướng Nhật chưa ra lệnh hắn cũng không dám dừng lại, chỉ chậm rãi bám theo sau.

Hành động này lập tức khiến Phương nữ yêu cùng gã đàn ông kia nghi ngờ, hai người đánh mắt với nhau, lạnh lùng đối mặt với chiếc xe.

- Tốt lắm, dừng xe ở đây!

Hướng Nhật cũng chẳng mong chờ việc đối phương không nhận ra, vừa rồi hắn còn suy nghĩ xem có nên ra hay không, giờ đã bị phát hiện thì cũng chẳng cần lựa chọn nữa.

- Cậu về trước đi, không cần chở nữa.

- Vâng!

Vương Giai Hào gật đầu rồi lập tức dừng xe lại. Phương Nghi cùng kẻ kia thấy xe dừng lại liền cảnh giác, biết rằng người theo dõi đã lộ mặt. Cả hai đều không phải người thường, tuy lần này có chung mục đích nên bắt tay với nhau, không hề gây sự chú ý, nhưng cũng không hẳn là vậy, nói không chừng sớm đã có kẻ ngầm theo dõi.

Ví dụ như chiếc xe tải đột ngột xuất hiện kia, ai cũng biết là bám đuôi, kĩ xảo theo dõi này quá kém cỏi, tưởng đối tượng theo dõi bị mù hay là kẻ ngu đây? Nhưng hai người cũng không dám lơ là, dám sử dụng phương pháp ngây ngô này chỉ có hai khả năng. Một, đối phương chẳng biết gì về theo dõi, hai, đối phương cố ý để bọn họ phát hiện.

Đương nhiên cả hai loại trừ trường hợp đầu tiên, vậy chỉ còn loại thứ hai. Cố ý để bị phát hiện thì chứng tỏ đối phương có thực lực để không e ngại cả hai liên thủ hay ít nhất có thể đối phó với một trong hai. Vương Giai Hào muốn mở cửa cho Hướng Nhật nhưng bị hắn ngăn lại, tự mở cửa xe đi xuống.

Nhìn thấy Hướng Nhật, ánh mắt Phương Nghi lộ rõ sự kinh hãi, dường như không ngờ lại gặp phải hắn. Nhưng nhìn thấy đối phương còn trẻ hơn cả lúc ở kinh thành, sắc mặt nàng thoáng biến đổi. ánh mắt nhìn Hướng Nhật vô cùng phức tạp.

- Cậu là ai? Vì sao theo dõi chúng tôi?

Phương Nghi còn ngây ra thì gã đàn ông bên cạnh đã nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt tràn ngập địch ý, nhưng so với trước khi Hướng Nhật xuống xe thì sắc mặt khá hơn rất nhiều, có lẽ thấy Hướng Nhật không có chút dấu vết dị năng nào nên hắn vô cùng yên tâm. Hắn dùng tiếng phổ thông trơn tru, thậm chí còn phá chút giọng Quảng Tây, hiển nhiên không phải người Hồng Kông.( Cái này chém đại)

- Gặp người quen nên tới chào hỏi.

Hướng Nhật kinh ngạc nhìn đối phương, trước đó còn tưởng là người Hồng Kông, không ngờ lại là từ trong nước tới.

- Tôi không biết cậu.

Sắc mặt gã đàn ông lạnh đi, hiển nhiên đã cho rằng Hướng Nhật lấy cớ để thăm dò, có lẽ kẻ sau màn đã rời đi trong chiếc xe. Điều này khiến hắn lòng hắn bực bội, dị năng giả vẫn luôn là cường giả vi tôn, hắn là kẻ đứng trên đỉnh cao của dị năng giả mà kẻ sau màn kia vẫn không hiện thân, đây rõ ràng là sự vũ nhục.

- Tôi không nói là biết anh, tôi nói vị tiểu thư này.

Hướng Nhật chỉ Phương Nghi bên cạnh. Từ ban đầu hắn đã biết gã đàn ông này là dị năng giả, mà thực lực cũng không hơn kém Phong lão tứ ở thủ đô là mấy, cấp bốn đỉnh phong, kém một chút đã là dị năng giả cấp năm. Sắc mặt gã đàn ông trở nên âm trầm, định phát tác nhưng thấy Phương Nghi ở bên liền nhịn xuống, quay sang hỏi:

- Phương tiểu thư, em biết hắn?

- Ừm!

Phương Nghi gật đầu, dù sắc mặt bình tĩnh nhưng tình cảm đối với Hướng Nhật cực kì phức tạp. Một mặt, Hướng Nhật là cháu ngoại Dịch gia, hai nhà luôn trong tình trạng kẻ sống người chết, có thể nói là "kẻ thù", mà phương diện khác, nàng vô cùng kiêng kị và hâm mộ thực lực của Hướng Nhật, một dị năng giả cấp năm đã siêu thoát khỏi mọi trói buộc của thế tục, thậm chí nàng từng nghĩ sẽ xác lập quan hệ với hắn, ý tưởng này lại càng thêm mãnh liệt khi nàng nhìn thấy gương mặt non nớt lúc này của hắn.

Nghe Phương Nghi nói vậy sắc mặt gã đàn ông kia càng thêm khó coi, hắn không ngờ Phương Nghi lại biết thiếu niên này.

- Dù cậu biết Phương tiểu thư nhưng vừa rồi cậu theo dõi chúng tôi, điều này giải thích thế nào?

Hiển nhiên gã không dễ dàng bỏ qua, thậm chí còn muốn châm ngòi phá hoại quan hệ giữa Phương Nghi và Hướng Nhật. Tuy rằng thấy Hướng Nhật không có chút nguy hiểm nào, lại không thể có quan hệ kia với Phương Nghi nhưng lòng đố kị khiến hắn không muốn chung quanh nàng có bất kì động vật giống đực nào, dù con nó chưa đủ lông đủ cánh.

- Theo dõi?

Hướng Nhật cười nhạt, kẻ này thực tự cao tự đại, hắn xuống xe cũng chỉ để nói với Phương Nghi vài lời.

- Có thế nói chuyện riêng một chút không?

Hướng Nhật hỏi Phương Nghi. Nàng cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên rất bất ngờ khi Hướng Nhật muốn nói chuyện riêng với nàng, nhưng vẫn gật đầu đi sang. Hướng Nhật không thèm quan tâm gã đàn ông sắp trở nên điên cuồng kia, cúi đầu thì thầm vài tai Phương Nghi:

- Nếu lần này cô tới vì "Nhất Diệp Trâm" thì tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định đi.

- Vì sao?

Phương Nghi sửng sốt, hiển nhiên nàng không ngờ rằng hắn lại biết mục đích mình tới lần này, nhưng vẫn chất vấn không chút khách khí. Giọng nàng không lớn nhưng cũng đủ để gã đàn ông kia nghe thấy, vội vàng vọt tới:

- Phương tiểu thư, em sao thế, có phải thằng ranh này ăn hiếp em không?

Lúc này hắn đã quên luôn việc Hướng Nhật là người bình thường, vội vàng chuẩn bị làm hộ hoa sứ giả.

- Ngại quá, Văn tiên sinh, anh có thể tránh ra một chút không? Chúng tôi còn chưa nói chuyện xong.

Đối với kẻ si tình này, Phương Nghi cũng chẳng có chút cảm xúc nào, thậm chí sắc mặt dần lạnh đi. Hiển nhiên kẻ kia cũng không ngờ mình một lòng một dạ vì nàng lại bị đuổi đi không chút khách khí như vậy, sắc mặt khó coi càng thêm kinh khủng hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật, tránh sang bên cạnh một cách không tình nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui