Đỉnh Cấp Rể Quý


CHƯƠNG 319: GƯƠNG VỠ LẠI LÀNH 150 tỷ? Hạ Trấn Quốc nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói từng cơn.

Ông ta không ngờ, Thiên Hồng mà Hạ Thiên Hồng dốc hết tâm huyết xây dựng lên, cuối cùng sẽ lấy kết cục như này thu trận.

Cái giá 150 tỷ, có khác gì cho không chứ? Giá thị trường của công ty Thiên Hồng lúc đỉnh phong nhất là 2400 tỷ! Nhưng bây giờ… Đương nhiên, Hạ Trấn Quốc không có ý trách tội Trần Dật Thần, thậm chí trong lòng còn có vài phần cảm kích, bởi vì nếu như không có Trần Dật Thần, công ty Thiên Hồng, khả năng sẽ rơi vào trong tay người khác, trở thành sản nghiệp của người khác.

Đó là điều ông ta tuyệt đối không thể chấp nhận được! Tâm huyết của Hạ Thiên Hồng rơi vào trong tay người khác, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với con cháu nhà họ Hạ! “Trần Dật Thần, thứ này quá quý giá rồi, con vẫn là đợi Nhược Y trở về, tự mình đưa cho Nhược Y đi.

” Hạ Trấn Quốc thở dài nói, ông ta hiểu ý của Trần Dật Thần, đem công ty Thiên Hồng giao cho Hạ Nhược Y, quả thật là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhà họ Hạ, cũng chỉ có Hạ Nhược Y mới có thể dẫn dắt công ty Thiên Hồng đi tới huy hoàng.

Nếu là trước đây, Hạ Trấn Quốc tự nhiên sẽ không chút do dự mà nhận lấy phần tâm ý này của Trần Dật Thần thay cho Hạ Nhược Y.

Nhưng bây giờ, hai người đã ly hôn rồi.

Ông ta lại nhận thứ quý giá như này thì có hơi không thích hợp.

“Không cần, ba, con sắp phải tới Trung Hải, không có thời gian đợi nữa, vẫn là ba đưa cho Nhược Y đi, Nhược Y sẽ nhận.

” Trần Dật Thần nói, thay vì nói công ty Thiên Hồng là quà mà anh tặng cho Hạ Nhược Y, không bằng nói là quà tặng cho Hạ Trấn Quốc thì càng thích hợp hơn.

Hạ Trấn Quốc khả năng không biết, Hạ Nhược Y lập tức cũng sẽ đến Trung Hải.

Một khi Hạ Nhược Y đến Trung Hải, vậy người cuối cùng nắm quyền Thiên Hồng tất nhiên sẽ trở thành Hạ Trấn Quốc.

“Vậy… được rồi.

” Hạ Trấn Quốc cuối cùng vẫn nhận lấy giấy tờ chuyển nhượng cổ phần.

“Đúng rồi, con đến Trung Hải làm cái gì?” “Có một người bạn cũ bị bệnh rồi, con qua đó thăm.

” Trần Dật Thần nói.

Hạ Trấn Quốc gật đầu: “Đến nơi đó cẩn thận chút, Trung Hải không như Thương Châu chúng ta, đó là thành phố quốc tế lớn, hào môn tập trung nhiều như mây, ngọa hổ tàng long, 10 năm trước, chân của ba chính là ở Trung Hải bị người ta đánh gãy…” “Là ai làm?” Ánh mắt của Trần Dật Thần tối sầm lại, chuyện Hạ Trấn Quốc gãy chân anh từ rất lâu trước đây đã biết, nhưng anh luôn cho rằng chân của Hạ Trấn Quốc là bị ngã mà gãy.

Nhưng bây giờ, Hạ Trấn Quốc lại nói, là bị người ta đánh gãy… “Là một thiếu gia nhà giàu, cụ thể là ai thì con đừng hỏi, ba sẽ không nói cho con biết đâu.

” “Ba nói chuyện này với con chính là muốn nhắc nhở con, đến nơi đó, làm người hành xử phải khiêm tốn một chút, nên cúi đầu thì cúi đầu, đừng xúc động, ngộ nhỡ chọc phải người không nên chọc gì đó thì về Thương Châu hoặc đi chỗ khác trốn, tuyệt đối đừng liều mạng với người ta…” Hạ Trấn Quốc khổ tâm dặn dò, lời này của ông ta hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, là người từng tới đó, ông ta rất rõ, nước của Trung Hải sâu cỡ nào.

Tùy ý ở trên đường gặp phải một tên khốn đồ cỏn con, nhưng có thể đằng sau lại có lão đại bối cảnh thông thiên chống lưng.

“Ba, lời của ba con nhớ rồi, đến chỗ đó, con sẽ cẩn thận.

” Trần Dật Thần cười khổ gật đầu, anh còn không biết đến Trung Hải phải ở lại mấy ngày, rất có khả năng hôm nay đi ngày mai sẽ trở về, đương nhiên, cũng có khả năng phải xử lý xong chuyện của lão tam Hoàng mới trở về.

“Đúng rồi, chỗ này của ba có miếng ngọc, là một chiến hữu cũ của ba năm đó thế chấp cho ba.

Lúc đó ông ấy làm ăn gặp khó khăn, thiếu tiền vốn xoay vòng, ba đã cho ông ấy mượn 300 triệu, ông ấy đem ngọc của mình cho ba.

” “Mấy ngày trước ông ấy gọi điện cho ba, nói muốn chuộc lại miếng ngọc đó, lần này con đến Trung Hải, vừa hay đem ngọc trả lại cho ông ấy.

” Hạ Trấn Quốc nói rồi, từ trong phòng lấy ra một miếng ngọc cổ màu mực đen, ngọc cổ khắc long phượng, không được coi như thượng đẳng, nhưng cũng tuyệt đối không kém.

Sau khi đưa miếng ngọc cho Trần Dật Thần, Hạ Trấn Quốc lại nói: “Quan hệ của chiến hữu cũ đó của ba với ba cũng coi như không tệ, con nếu như gặp phải phiền phức gì, có thể tìm ông ấy giúp đỡ.

” “Cảm ơn ba.

” Trần Dật Thần gật đầu, Ý tứ Hạ Trấn Quốc để anh đưa ngọc rất rõ ràng, chính là muốn để chiến hữu cũ nhận ân tình của ông ta, chiếu cố anh.

“Trần Dật Thần, ba biết con và Nhược Y ly hôn, nhất định còn có nguyên nhân khác, nguyên nhân cụ thể là gì, ba sẽ không hỏi con.

” “Có điều có một câu, ba bắt buộc phải nói với con.

” “Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, tu nghìn năm mới được chung chăn gối.

” “Duyên phận của con và Nhược Y, đến với nhau không dễ, lại cứ như thế mà cắt đứt, thật sự đáng tiếc.

” “Nếu như có thể, ba càng muốn nhìn thấy, con và Nhược Y gương vỡ lại lành.

” Hạ Trấn Quốc thâm ý nói.

“Ba, ba không cần lo lắng, con và Nhược Y, sẽ không chia xa quá lâu.

” Trần Dật Thần hít sâu một hơi, chỉ cần anh có thực lực có thể tranh đấu với Trần Bá Dung, vậy anh có thể quay lại như cũ với Hạ Nhược Y.

“Ba tin con.

” Hạ Trấn Quốc nặng nề vỗ vào vai của Trần Dật Thần… Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Trần Dật Thần đi thẳng đến ga tàu cao tốc.

Ở cửa ga tàu cao tốc, bốn anh em Trần Thị và Lâm Ngọc Nhi đang đứng đợi.

Lâm Ngọc Nhi hôm nay mặc một chiếc quần yếm bảo thủ, áo trong là chiếc sơ mi sọc caro màu nâu, giày bệt, hoàn toàn ăn mặc như một cô thiếu nữ thanh xuân vườn trường.

Nhìn từ trên xuống dưới, đôi chân dài thẳng tắp tròn trịa của cô gái, cho dù mặc quần ống rộng, vẫn có thể nhìn ra vài đường nét, vòng eo con kiến, mày thanh mảnh, môi phớt hồng, khiến người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác trước mắt phát sáng.

So sánh với Lâm Ngọc Nhi, cách ăn mặc của bốn anh em Trần Thị lại tùy ý một chút.

Có điều Trần Trạch Hùng và Trần Trạch Lý lưng hổ eo gấu hung thần ác sát, ở trong đám đông vẫn rất bắt mắt.

“Trần sư thúc!” Nhìn thấy Trần Dật Thần, Trần Trạch Lý không khỏi gọi một câu.

Trần sư thúc? Lâm Ngọc Nhi không khỏi có hơi ngạc nhiên, cô ta không hiểu, Trần Trạch Lý tại sao lại gọi Trần Dật Thần là sư thúc, giống như trong tiểu thiếu võ hiếp, hơn nữa, nhìn tuổi tác của Trần Trạch Lý, rõ ràng lớn hơn Trần Dật Thần nhiều, phải gọi cũng nên là Trần Dật Thần gọi Trần Trạch Lý là sư thúc chứ? Trần Dật Thần mỉm cười, đi đến trước mặt mấy người.

“Sau này ở bên ngoài, không cần gọi tôi là Trần sư thúc.

” Trần Dật Thần nói, ở nước H, người luyện võ và người bình thường hoàn toàn là hai thế giới, Trần Trạch Lý nếu như thường xuyên treo hai chữ sư thúc này trên miệng, sợ rằng sẽ bị người ta xem là kẻ tâm thần.

Trần Trạch Lý hơi ngây người: “Vậy gọi là gì?” “Tùy tiện gọi là gì cũng được.

” Trần Dật Thần cười nói, anh không phải là loại người bảo thủ lúc nào cũng tuân theo phép tắc, thứ như lễ tiết tông môn, anh trước nay không để trong lòng.

“Tùy tiện…” “Vậy thì gọi là anh Thần là được rồi.

” Trần Trạch Lý sảng khoái nói.

Trần Dật Thần mỉm cười, không nói gì.

“Anh Thần, chuyến tàu cao tốc chúng ta đi, còn cần một tiếng nữa mới đến ga, trước tiên đi nghỉ ngơi đã.

” “Được.

” Một đám người xách hành lý đi vào trong ga, Lâm Ngọc Nhi giống như chú thỏ con, ngoan ngoãn đi theo đằng sau Trần Dật Thần, cả quá trình mặt mày đỏ ửng, không nói một lời.

“Làm phiền tránh ra!” “Làm phiền tránh ra!” Lúc này, cửa vào ga đột nhiên vang lên mấy tiếng trầm thấp, đám đông lần lượt bắt đầu tránh ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui