CHƯƠNG 323: NGƯỜI ĐÀN ÔNG THẲNG NHƯ SẮT THÉP.
Trên đầu của tất cả mọi người đều là mồ hôi lạnh.
Ở ga tàu cao tốc mà lại xuất hiện sát thủ, quả thật nghe rợn cả da gà.
Mà đối tượng ám sát của sát thủ lại là Sở Thanh Từ, với danh xưng nữ thần quốc dân có độ nổi tiếng cao nhất trong nước.
Nếu như cái này mà xảy ra chuyện thì tuyệt đối sẽ làm cho cả thế giới phải bàng hoàng.
“Cô Sở, cô không sao chứ.
” Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, tóc hơi bạc, thở hổn hển chạy chậm đi đến, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Sở Thanh Từ đang đứng trước mặt không chỉ là đơn giản là một minh tinh ngọc nữ nổi đình nổi đám, cô ta còn có một thân phận được tôn trọng hơn so sánh với thân phận này, cái được gọi là minh tinh căn bản cũng không có giá trị được nhắc đến.
“Chú Lý, tôi không sao đâu.
” Sở Thanh Từ lắc đầu.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
” Người đàn ông với mái tóc hơi bạc lau lau mồ hôi ở trên đầu, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dựa vào phản ứng của người đàn ông trung niên, làm cho mười mấy quản lý cấp cao của Thương Châu to nhỏ ở phía sau cũng giật mình không thôi.
Không phải chỉ là một minh tinh thôi hả, mặc dù là độ nổi tiếng có hơi lớn, nhưng cũng không thể nào làm cho thái độ của bí thư Lý trở nên hèn mọn như thế này.
Người đàn ông trung niên với mái tóc bạc nửa đầu chính là Lý Tuấn Thành, là người đứng đầu của thành phố Thương Châu, là lãnh đạo hàng đầu ở Thương Châu.
“Cô Sở, chính do sự giám sát kém cỏi của tôi mới dẫn đến xuất hiện tình trạng như vậy, để cho cô phải sợ hãi rồi.
” “Nhưng mà cô Sở yên tâm đi, bất cứ nhân viên an ninh nào dính với chuyện lần này, cùng với nhân viên quản lý của ga tàu cao tốc, tôi sẽ không bỏ qua cho một người nào hết…” Trên gương mặt của Lý Tuấn Thành xẹt qua một tia nghiêm túc, cũng không biết bộ phận kiểm tra an ninh của ga tàu cao tốc làm ăn như thế nào, vậy mà lại để cho sát thủ mang theo vũ khí trà trộn vào bên trong, may mắn là Sở Thanh Từ không xảy ra chuyện gì, nếu như mà Sở Thanh Từ xảy ra chuyện.
Cái chức lãnh đạo của ông ta chỉ sợ là lần này cũng sẽ bị chấm dứt theo.
“Không cần đâu chú Lý, chuyện lần này cũng không có liên quan gì với nhân viên giám sát, hai tên sát thủ đó là võ giả…” Sở Thanh Từ lắc đầu, lời ở phía sau vẫn còn chưa tiếp tục nói hết, nhưng mà chắc Lý Tuấn Thành đã hiểu rồi.
Dựa vào địa vị của Lý Tuấn Thành mà nói, tất nhiên là có thể tiếp xúc với thế giới võ giả, cho nên ông ta chắc chắn biết được người bình thường không có biện pháp gì để đối phó với võ giả.
“Được rồi, cô Sở đã nói như vậy, thế thì tôi cũng không truy cứu trách nhiệm bọn họ nữa.
” Lý Tuấn Thành thấp giọng mở miệng nói.
“Được.
” Sở Thanh Từ nhẹ gật đầu nói: “Giao tên sát thủ đã bắt lại được cho Võ Minh đi, một người có kinh nghiệm để xử lý loại chuyện này.
” Võ Minh? Da đầu của Lý Tuấn Thành run lên, vội vàng gật đầu đồng ý: “Được rồi cô Sở, tôi sẽ đi làm ngay.
” “Đúng rồi cô Sở, đám người cứu cô hiện tại đang trên chuyến tàu đi đến Trung Hải, tôi có cần phải ngăn cản họ lại hay là không?” Trên đường đến đây, Lý Tuấn Thành đã xem qua camera giám sát, cho nên biết vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc có một người con trai đã ra tay cứu Sở Thanh Từ.
Nhưng mà bây giờ cậu thanh niên đó lại dẫn theo một đám người rời khỏi Thương Châu.
“Trung Hải?” Sở Thanh Từ có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ đến nhóm người của Trần Dật Thần lại đến Trung Hải.
Nhưng mà rất nhanh, cô ta liền lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, lắc đầu: “Không cần đâu chú Lý, ở bên phía của bọn họ, chốc nữa đích thân tôi sẽ liên lạc.
” Mặc dù là thời gian tiếp xúc với Trần Dật Thần chỉ là trong mấy phút ngắn ngủi, nhưng mà cô ta lại có thể nhìn ra Trần Dật Thần rõ ràng là loại người có tính cách không thích bị người khác quấy rầy.
Nếu như Lý Tuấn Thành cản anh lại, vậy thì đương nhiên trong lòng của anh sẽ không vui vẻ.
“Được rồi.
” Lý Tuấn Thành gật đầu đáp lời, sau đó dặn dò cho cấp dưới vận dụng năng lực về mọi mặt để đè chuyện lần này xuống, cố gắng làm chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Sau khi đám người Lý Tuấn Thành đi khỏi, Tiểu Huyền nhịn không được mà nhìn Sở Thanh Từ một chút, hỏi: “Cô chủ, dù sao thì Lý Tuấn Thành cũng là người lãnh đạo của Thương Châu, tại sao lại không cho ông ta đi điều tra bối cảnh của Trần Dật Thần vậy?” “Lý Tuấn Thành vẫn còn chưa đủ tư cách.
” Sở Thanh Từ lạnh nhạt mở miệng.
“Không đủ tư cách?” Ánh mắt của Tiểu Huyền co rút lại, lời nói này của cô chủ là có ý gì? Lý Tuấn Thành là người đứng đầu của Thương Châu, ở Thương Châu còn có chuyện nào mà ông ta không điều tra ra được nữa à? Đối với thắc mắc của Tiểu Huyền, Sở Thanh Từ cũng không giải thích gì nhiều, giờ phút này ở trong lòng của cô ta cũng chỉ nghĩ đến một chuyện, đó chính là rốt cuộc Trần Dật Thần thật sự không biết cô ta hay là đang giả vờ không biết cô ta? Cô ta sở dĩ muốn lấy khẩu trang xuống trước mặt của đám người chính là muốn thăm dò ý tứ của Trần Dật Thần.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Trần Dật Thần vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, bình tĩnh thậm chí làm cho cô ta cảm thấy hơi không bình thường.
Dù là cô ta nói ra tên của mình, Trần Dật Thần cũng không hề dao động chút nào.
Dường như Sở Thanh Từ cô ta chỉ là một người qua đường.
Cái này khiến cho Sở Thanh Từ có chút hoài nghi bản thân mình, năm đầu tiên cô ta ra mắt, thông qua tiết mục cuối năm đã trở thành nữ minh tinh.
Những năm gần đây cô ta đóng phim, hát nhạc, tùy tiện một chương trình nào ra mắt, bọn chúng đều trở thành tác phẩm nổi trội.
Ở nước H, cô ta tuyệt đối là một nhân vật cấp thiên hậu, nếu không thì cũng sẽ không có người khác đánh giá là nữ thần quốc dân.
Cho dù là một đứa nhỏ mới ba tuổi cũng biết tên tuổi của Sở Thanh Từ.
Nhưng mà sau khi cô ta nói ra tên của mình, Trần Dật Thần thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút nào.
Cho nên hiện tại Sở Thanh Từ rất hoài nghi bản thân mình, có phải là sức quyến rũ của mình đã xuất hiện vấn đề rồi không? “Anh Dật Thần, anh thật sự không biết Sở Thanh Từ hả?” Lúc này trên chuyến xe chạy đến Trung Hải, trên gương mặt của Trần Trạch Lý cũng tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Đối với Trần Dật Thần, anh ta ngoại trừ bội phục thì cũng không biết nói thêm cái gì cho phải.
Có thể để cho nữ thần quốc dân chủ động muốn phương thức liên lạc, hơn nữa còn không coi nữa thần quốc dân ra cái gì, trên toàn thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có một mình Trần Dật Thần.
“Cô ta rất nổi tiếng hả?” Trần Dật Thần nhịn không được mà hỏi một câu, thật sự là anh không biết Sở Thanh Từ là ai, lúc ở nhà họ Trần, cả ngày anh cứ đắm chìm trong việc tu luyện.
Đến Thương Châu, ngày nào anh cũng dãi nắng dầm mưa đi đưa thức ăn ngoài, bình thường ngay cả mạng cũng không lên.
Cho nên anh căn bản cũng không biết thật, mà với lại anh không quan tâm đến việc Sở Thanh Từ là ai.
“Nào chỉ là nổi tiếng…” Giọng điệu của Trần Trạch Lý có hơi hâm mộ: “Anh Dật Thần, trong phố lớn ngõ nhỏ ở Malaysia của chúng ta, bắt đầu từ hai năm trước đã dán đầy áp phích của Sở Thanh Từ rồi, lúc đó còn có một câu chuyện cười như thế này này, đó chính là anh hỏi một người Malaysia lãnh đạo của Malaysia là ai, anh ta có thể nói là anh ta không biết.
” “Nhưng mà anh hỏi người ta minh tinh nào nổi tiếng nhất ở nước H, người ta tuyệt đối sẽ nói là Sở Thanh Từ.
” “Anh Trần Dật Thần, Sở Thanh Từ hoàn toàn rất nổi tiếng luôn đó, ở trạm radio trong trường học phổ thông ngày nào cũng sẽ phát ca khúc của cô ấy, học sinh nam cả trường của bọn em đều là fan hâm mộ của cô ấy hết đó.
” Lâm Ngọc Nhi cũng quái dị nhìn về phía Trần Dật Thần, mở miệng nói chuyện cẩn thận từng li từng tí.
Cô ta chưa từng nhìn thấy người nào kỳ quái giống như là Trần Dật Thần, thậm chí là ngay cả Sở Thanh Từ mà cũng không biết.
“Vậy còn em, Ngọc Nhi, có phải em cũng là fan hâm mộ của cô ta không?” Trần Dật Thần cười cười nhìn Lâm Ngọc Nhi.
“Em… em cũng vậy.
” Lâm Ngọc Nhi nhẹ gật đầu, gương mặt xinh đẹp có hơi đỏ ửng.
“Nói như vậy thì quả thật là do anh lạc hậu rồi.
” Trần Dật Thần ung dung cười một tiếng.
“Anh Dật Thần, anh xem messenger đi, xem xem đại nữ thần Sở có gửi tin nhắn gì cho anh hay không?” Trần Trạch Lý cười hắc hắc nói, hành động lúc nãy của Trần Dật Thần làm cho tất cả những người có mặt ở đó đều kinh ngạc đến nỗi rơi mắt.
Được nữ thần quốc dân nổi tiếng hẹn một mình, kết quả Trần Dật Thần lại muốn là phải lên xe.
Quả thật là điển hình của đàn ông sắt thép.
.