Đỉnh Cấp Rể Quý



CHƯƠNG 449: ĐÁNH ĐẾN KHI ANH PHỤC! “Vậy tôi đánh đến khi anh nói!” Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, lời của anh vừa dứt, đồng tử của người thanh niên liền không nhịn được co lại, sau đó, trước mặt bắt đầu trời đất trao đổi không theo khống chế.

“Bốp!” Trần Dật Thần tát mạnh một cái, trực tiếp đánh cho thanh niên xoay hai vòng tại chỗ, người còn chưa dừng lại, trong miệng bay ra bảy tám cái răng dính máu.

Một màn này, lập tức khiến mỹ nữ có gương mặt của hotgirl mạng ở bên cạnh người thanh niên bị dọa không nhẹ.

“Á! Đánh người rồi!” Sau một tiếng thét vô cùng chói tai, mỹ nữ có gương mặt của hotgirl mạng luống cuống tay chân đỡ thanh niên tóc vàng dậy.

“Anh Bác, anh… anh không sao chứ?” Mặt mày của mỹ nữ có gương mặt của hotgirl mạng mấy đi màu sắc, cô ta thật sự có hơi không dám tin, người đàn ông mặt mày xanh tím sưng vù, mặt dính đầy máu trước mắt là Vũ Văn Bác vừa mới đề cô ta dưới thân điên cuồng dây dưa một trận.

Vũ Văn Bác hiện nay, đâu còn có một chút dáng vẻ của con người, anh ta thật sự chính là một cái đầu heo, một cái tát đó của Trần Dật Thần, rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức? “Ông đây phải giết mày! Ông đây phải giết mày!” Sau khi lảo đảo đứng dậy, Vũ Văn Bác thần sắc điên cuồng vung nắm đấm đấm về phía mặt của Trần Dật Thần.

“Không tự lượng sức mình.

” Trần Dật Thần cười khinh thường, bước lên một bước, không nói hai lời lại quăng ra một cái tát vào mặt của Vũ Văn Bác.

Lực đạo của cái tát này, so với cái tát vừa rồi, còn lớn hơn ba phần! Sau một tiếng ‘bốp’ giòn rã, Vũ Văn Bác trực tiếp bay ra, bay xa đủ bảy tám mét! “Á! Cứu mạng!” Mỹ nữ có gương mặt của hotgirl mạng lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng chói tai, tiếng kêu này, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của người ở trong bãi đỗ xe dưới hầm.

Rất nhanh, liền có ba thanh niên lực lưỡng ăn mặc khác nhau chạy tới.

“Lưu Điềm?” Thanh niên cao to cầm đầu giống như biết mỹ nữ có gương mặt của hotgirl mạng, kinh ngạc không thôi gọi một tiếng.

“Anh Thao, cứu mạng.

” Nhìn thấy người thanh niên cao to, Lưu Điềm lập tức giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, bổ nhào vào trong lòng người thanh niên cao to.

Thân thể mềm mại ở trong lòng, thanh niên cao to lập tức xuất hiện một trận tà ý, có điều, lúc này anh ta lại không có thời gian tận hưởng những cái này.

“Đừng sợ, Điềm Điềm, có chuyện gì từ từ nói, có tôi ở đây, không có ai có thể làm em tổn thương.

” Người thanh niên cao to vố vỗ bờ vai nuột nà của Lưu Điềm, lời nói đàng hoàng an ủi Lưu Điềm.

“Tên điên đó, anh ta… anh ta vừa đánh anh Bác!” Lưu Điềm mặt mày vô cùng tức giận chỉ vào Trần Dật Thần, Vũ Văn Bác từ sau khi bị một cái tát của Trần Dật Thần đánh bay ra xa bảy tám mét, liền không có âm thanh gì nữa, thậm chí ngay cả sống chết đều không biết.

“Anh Bác?” Mí mắt của Vương Thao giật giật, vội hỏi: “Anh Bác nào? Vũ Văn Bác sao?” “Ừm!” Lưu Điềm gật mạnh đầu, phản ứng này của Vương Thao, tự nhiên là trong dự liệu của cô ta.

Trong giới cậu chủ nhà giàu của Trung Hải, Vũ Văn Bác là chỉ xếp sau bốn nhà lớn, là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản Vũ Văn Thành Anh, Vũ Văn Bác ở nhà họ Vũ Văn gần như là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Vương Thao trước mắt, tuy cũng có danh tiếng nhất định ở trong giới, nhưng so với Vũ Văn Bác, Vương Thao căn bản lại không ngang hàng.

“Anh Bác đâu?” Không ngoài dự liệu của Lưu Điềm, sau khi xác định thân phận của Vũ Văn Bác, Vương Thao lập tức mặt mày vô cùng căm phẫn, dáng vẻ muốn ra mặt thay Vũ Văn Bác.

“Anh Bác ở kia.

” Lưu Điềm chỉ về phía cách đó bảy tám mét, vừa rồi Vũ Văn Bác bị một cái tát của Trần Dật Thần, đánh bay ra xa bảy tám mét, cho nên mấy người Vương Thao tới không có nhìn thấy Vũ Văn Bác ngay.

“Ở đó?!” Vương Thao đầu tiên là sững ra, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh Vũ Văn Bác, đỡ Vũ Văn Bác dậy.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm lúc này của Vũ Văn Bác, mấy người kinh ngạc đến con mắt cũng suýt nữa rớt xuống.

Người trước mắt này thật sự là Vũ Văn Bác?! “Ha! Giết tên tạp chủng đó cho tôi! Giết anh ta!” “Ai giết được anh ta, tôi cho người đó 30 tỷ!” "" "" “Là mày đánh anh Bác đúng chứ?” Vương Thao lại đưa ánh mắt sang Trần Dật Thần.

So với Lý Lạc, Trần Dật Thần rõ ràng càng giống người đã đánh người, cái khác không nói, chỉ với khí thế mà Trần Dật Thần lộ ra đã hơn xa người thường.

“Thì như nào?” Trần Dật Thần nhàn nhạt mỉm cười.

“Thì như nào sao? Thằng ôn, mày rất ngông đây.

” Vương Thao mặt mày bỗng chốc trở lạnh, Trần Dật Thần nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, không những không có chùn bước, còn không hề lo sợ như thế, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, Trần Dật Thần rất có bản lĩnh.

Nhưng ba người bọn họ cũng không phải là kẻ ăn chay! “Vương Thao, đừng con mẹ nó phí lời với loại tạp chủng đó! Lập tức thịt anh ta cho tôi, xảy ra chuyện gì ông đây chịu trách nhiệm!” Lúc này, giọng nói oán hận của Vũ Văn Bác từ sau truyền tới.

Vương Thao nghe vậy, trong mắt lập tức liền vụt qua một tia hung ác: “Xin lỗi rồi, người anh em, anh Bác muốn mày chết… vậy thì làm phiền mày đi chết đi!” Lời nói vừa dứt, Vương Thao liền bước một bước tới, một cú đấm đấm về phía mặt của Trần Dật Thần.

Cú đấm này rõ ràng rất chuẩn xác, nắm đấm vô nghĩa trước đó của Vũ Văn Bác, so với cú đấm này, hoàn toàn chính là trình độ trẻ mẫu giáo.

Nắm đấm của Vương Thao còn chưa dừng trên mặt của Trần Dật Thần, thần sắc của Vũ Văn Bác ở đằng sai liền trở nên dữ tợn.

Lưu Điềm mang vẻ phấn khích, thực lực của Vương Thao cô ta trước đây có nghe nói tới, nghe nói liên tiếp giành được quán quân trong cuộc thi đấm bốc tự do của thành phố Trung Hải ba mùa, đối phó với loại lâu la như Trần Dật Thần, tất nhiên là quá dễ… Ý nghĩ của Lưu Điềm còn chưa dứt, tại đó liền vang lên một tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

Giây tiếp theo, Lưu Điềm liền trợn to mắt, sự phấn khích trên gương mặt xinh đẹp lập tức chuyển sang sợ hãi.

Nét dữ tợn trên mặt Vũ Văn Bác lập tức ngưng kết lại, anh ta thậm chí có chút không dám tin, một màn nhìn thấy trước mắt này! Vương Thao khí thế hừng hực, vậy mà nửa quỳ ở trước mặt Trần Dật Thần! Mà cánh tay của anh ta, lại ở trong tay Trần Dật Thần uốn cong thành một độ cong kỳ lạ! Lúc này, Vương Thao nửa quỳ ở trên đất, sự bàng hoàng trong lòng không ít hơn Vũ Văn Bác và Lưu Điềm bao nhiêu.

Anh ta chính là quán quân ba mùa liên tiếp của cuộc thi đấm bốc tự do của thành phố Trung Hải, sao tới trước mặt Trần Dật Thần lại biến thành hổ giấy thế? Một tay! Trần Dật Thần chỉ dùng một tay thì đã phế đi anh ta! .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui