Đỉnh Cấp Rể Quý


“Đúng rồi tiểu Thần, lần này tôi tìm cậu là muốn gửi cho cậu một món đồ.” Thạch Phá Quân trở lại vấn đề chính.

Trần Dật Thần ngạc nhiên: “Gửi đồ cho em? Đồ gì vậy?”
“Một thanh kiếm.”
“Kiếm?”
“Không sai, đây là thanh kiếm lúc trước lão Tổ tông đã sử dụng.”
Lão Tổ tông? Đó chẳng phải là Tiêu Quốc Trung, sư phụ của anh sao?
“Anh Thạch à, vì sao anh lại đưa thanh kiếm mà sư phụ đã dùng cho em?” Trần Dật Thần càng thêm nghi ngờ.

“Việc này cậu phải hỏi minh chủ Nam Cung, kiếm này là ông ta gửi.” Thạch Phá Quân cười nói.

Minh chủ Nam Cung?
Trong lòng Trần Dật Thần kinh ngạc, vị này vì sao lại muốn đưa kiếm này cho anh?
Nếu như anh nhớ không lầm, theo như lời Thạch Phá Quân nói vị minh chủ Nam Cung này có tên đầy đủ là Nam Cung Hùng.

Ông ta là một trong ba vị phó minh chủ của tổng bộ Chiến Minh.

Trong tay nắm giữ đại quyền sinh sát của Hình Đường Chiến Minh.

Ở trong nước, Chiến Minh có rất nhiều việc phải làm.

Tất cả đều do Nam Cung Hùng đảm đương đưa ra quyết định.

Trước đây, Kim Giáp Tông, Tông chủ Triệu Thiên Thu được gọi về nhập kinh đều là do Nam Cung Hùng ở sau lưng giúp đỡ.

Lần này, Nam Cung Hùng lại đưa thanh kiếm này cho anh, hơn nữa còn là kiếm mà Tiêu Quốc Trung đã từng sử dụng, rốt cuộc trong đó ẩn chứa mục đích gì?
“Ha ha…Tiểu Thần, cậu không cần suy nghĩ nhiều, sở dĩ minh chủ Nam Cung tặng kiếm cho cậu là bởi vì cuộc đấu ngày mai giữa thương hội Trung Hải và thương hội Thiên Thủy, mà trong tay cậu vẫn chưa có vũ khí.”
“Đúng lúc thanh kiếm của lão Tổ tông được cất trong kho vũ khí của Chiến Minh không sử dụng, mà để nó ở đây chỉ làm nó bị mốc meo, chẳng bằng đưa nó cho cậu để cậu mang nó ra ngoài giúp nó uống chút máu của các cháu trai trong thương hội Thiên Thủy.” Thạch Phá Quân đắc ý bật cười.

Thanh kiếm này của Tiêu Quốc Trung được cất trong kho vũ khí ở Chiến Minh cũng đã được mười năm rồi, lần cuối cùng nó nhìn thấy máu là khi Tiêu Quốc Trung hủy bỏ Tông sư, đạp đổ cánh cửa của Thần Ẩn.

Lần đó, Tiêu Quốc Trung dùng thanh kiếm này giết chết một trong ba kẻ đứng đầu trong giới tổ chức võ thuật Thần Ẩn của nước N, giết đến máu chảy thành sông, cổng núi bị niêm phong mười năm liên tiếp.

Hôm nay, thanh kiếm này một lần nữa xuất thế, hiển nhiên là muốn dùng nó trên người của Thần Ẩn.

“Anh Thạch, em hiểu ý của anh nhưng em chỉ sợ bây giờ em không đủ năng lực để tiếp nhận thanh kiếm của sư phụ…” Trần Dật Thần cười khổ nói, đây là thanh kiếm của Tiêu Quốc Trung, nó đối với Chiến Minh mà nói thực chất chính là một bảo vật gia truyền, có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nếu anh tiếp nhận thanh kiếm này đồng nghĩa với việc tiếp nhận y bát truyền lại của Tiêu Quốc Trung.

Nhưng Tiêu Quốc Trung là người thế nào?
Năm đó, ông là một trong chín đại Tông sư có tiếng tăm trong giới hắc ám ở thời đại hỗn loạn của Nước H.

Cô độc lẻ loi một mình giết đến nước N, giết chết một trong ba kẻ độc ác nhất, cũng là một trong ba kẻ đứng đầu của tổ chức Thần Ẩn lúc bấy giờ.

Thanh kiếm của nhân vật truyền kỳ đến như vậy, giờ này khắc này chính bản thân lại được tiếp nhận nó, liệu thật sự có xứng đáng không?
Lỡ như, bản thân làm cho thanh kiếm này bị bẽ mặt, lúc đó phải tính sao mới được?
“Tiểu Thần, cậu không cần tự ti, không được coi thường chính mình, cậu là quan môn đệ tử của lão Tổ tông, ngoại trừ cậu, không ai có tư cách hơn cậu để tiếp nhận thanh kiếm này của lão Tổ tông.” Giọng điệu của Thạch Phá Quân trở nên nghiêm túc, anh ta hiển nhiên hiểu được điều mà Trần Dật Thần đang suy nghĩ, nhưng theo như anh ta thấy, loại lo lắng này của Trần Dật Thần hoàn toàn dư thừa, người của thương hội Thiên Thủy tuy mạnh nhưng Trần Dật Thần tuyệt đối không yếu tới mức đó.

Cái khác không nói, nhưng mắt nhìn thấy Trần Dật Thần ở tuổi hai mươi lăm đã trở thành cao thủ võ thuật, nghiền ép chín mươi chín phần trăm nhân tài xuất chúng trên thế giới.

Sở dĩ Nam Cung Hùng gửi thanh kiếm này ra ngoài, còn có một nguyên nhân rất lớn, đó chính là để nó bên người Trần Dật Thần.

Nếu như ông ta đối với Trần Dật Thần không hài lòng, vậy thì đừng nói là Trần Dật Thần mà ngay cả Trần Dật Thần có là quan môn đệ tử của Tiêu Quốc Trung đi chăng nữa thì Nam Cung Hùng cũng sẽ không giao thanh kiếm này cho anh.

“Vậy phiền anh Thạch đưa thanh kiếm này đến chỗ của em đi.” Trần Dật Thần nói, Thạch Phá Quân đã nói đến mức này, nếu như anh còn không chịu nhận kiếm vậy thì có hơi không hợp lý.

“Được, cậu đợi anh nửa tiếng.”
Nửa tiếng sau, Trần Dật Thần đã nhìn thấy thanh kiếm mà Thạch Phá Quân gửi đến.

Đây là một thanh cổ kiếm dài khoảng một mét ba, thân kiếm trong suốt phát sáng, thậm chí cũng có thể chiếu được cả bóng người.

Càng đặc biệt hơn là, dường như thân của cổ kiếm tỏa ra một một loại cảm giác khiến người khác cảm thấy ớn lạnh rùng mình, loại cảm giác này cho dù đứng cách xa vài mét cũng có thể cảm nhận được.

“Thừa Tịch.”
Thạch Phá Quân cười nói: “Theo như lời của lão Tổ tông nói, kiếm này có tên là Thừa Tịch, là thanh kiếm thượng cổ được Âu Dương đại sư đúc ra, mặc dù chất lượng của kiếm so với Thần kiếm còn cách vài bậc về đẳng cấp, nhưng nếu thổi phồng nó lên cao hơn chút cũng không thành vấn đề.”
Nói xong, Thạch Phá Quân tùy ý vung kiếm lên, chỉ kịp trông thấy thanh kiếm lóe sáng, đúng lúc đó, có một con ong mật bay ngang qua, thân thể bị chia thành hai phần rơi xuống dưới.

Con ong mật bị chém đứt thành hai phần, phần bị chém trơn nhẵn như gương.

Đặc biệt hơn nữa là, mặc dù bị chém làm đôi, nhưng sau đó con ong mật vẫn như cũ vo ve hai cái cánh giống như nó không cảm nhận được cơ thể đã bị chém đứt, mà vô tư bay lên.

Đồng tử Trần Dật Thần co rút, lấy nhãn lực của anh đương nhiên có thể nhìn ra, đó không phải bởi vì con ong mật này có ý chí tồn tại kiên cường, mà bởi vì Thừa Tịch vô cùng sắc bén!
Nó thậm chí sắc bén đến mức, con ong mật bị chém thành hai, nhưng lại không cảm nhận được chút đau đơn nào.

“Kiếm tốt!”
Hiếm khi thấy Trần Dật Thần cảm thán một tiếng, mặc dù anh đã luyện qua kiếm thuật nhưng anh chưa từng có thanh kiếm của riêng mình, không phải anh chưa có suy nghĩ đi tìm, mà bởi vì phần lớn tìm được cổ kiếm nhưng chất lượng lại quá tệ.

Nếu như chất lượng của thanh kiếm quá kém, thì khi anh lấy hết sức mạnh của mình để dùng kiếm, cơ bản sẽ khiến nó không có cách nào tiếp nhận được sức mạnh của anh, còn chưa kịp chém lên người kẻ địch thì thân kiếm có thể đã bị hỏng trước rồi.

Chưa kịp đả thương người, trước đã thương mình!
Đây là nguyên nhân khiến Trần Dật Thần chưa có vũ khí của riêng mình.

Thừa Tịch ở trước mắt…
Chất lượng đương nhiên đạt tiêu chuẩn, hơn nữa tài liệu ghi chép nói Thừa Tịch được làm từ thiên thạch ngoài trái đất, hay nói về người đã chế tạo ra Thừa Tịch chính là Âu Dương Dã, một đại sư đúc kiếm nổi tiếng ở thời đại lúc này.

Cổ kiếm mà ông ta đúc ra không chỉ có một vài chiếc, bất kỳ một thanh kiếm nào nếu còn tồn tại cho tới bây giờ đều có thể được lấy ra đấu giá lên tới vài trăm tỷ đồng.

Giống như Thừa Tịch, nó là một thanh kiếm vang danh lẫy lừng, đừng nói đến vài trăm tỷ mà cho dù là vài nghìn tỷ cũng không thể lấy ra đấu giá.

Chân chính là một bảo vật vô giá!
“Anh Thạch, anh thay em cảm ơn minh chủ Nam Cung nhé.” Trần Dật Thần tiếp nhận Thừa Tịch trong tay Thạch Phá Quân một cách trịnh trọng, mặc dù anh và Nam Cung Hùng chưa từng gặp mặt, nhưng anh nợ Nam Cung Hùng một ân tình, một món nợ vô cùng lớn.

“Minh chủ Nam Cung biết cậu sẽ nói như vậy cho nên ông ta nhờ tôi chuyển lời cho cậu, cảm ơn thì không cần, cậu chỉ cần dùng Thừa Tịch giúp nó uống chút máu của các cháu trai thương hội Thiên Thủy là được rồi.” Thạch Phá Quân cười nói, Nam Cung Hùng là một trong những người đưa ra chủ trương chính ở nội bộ của Chiến Minh.

Ông ta thường ngày, dù sớm hay tối đã nhìn không vừa mắt giới võ thuật của nước N rồi, cho nên chỉ cần có người trong giới võ thuật của nước N xuất hiện, ngay lập tức ông ra sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để bắt lỗi bọn họ.

Lần này, trong cuộc đấu giữa thương hội Thiên Thủy và thương hội Trung Hải, nếu như không phải thương hội Thiên Thủy không để Thần Ẩn cùng Thánh Môn Đồ tham gia thi đấu, vậy thì tất nhiên Nam Cung Hùng không có khả năng chỉ ngồi xem.

“Phải rồi, minh chủ Nam Cung còn nhờ tôi chuyển lời nói với cậu một câu, mặc dù trên danh nghĩa, cuộc đấu lần này của thương hội Trung Hải và thương hội Thiên Thủy chỉ là một hoạt động giao lưu hữu nghị của các tổ chức, nhưng trên thực tế, nó là trận chiến trực diện liên quan đến bộ mặt trong giới võ thuật của hai Quốc gia.”
“Vì vậy, sẽ có rất nhiều người quan tâm đến kết quả thắng bại trong giới võ thuật của hai nước, mặt khác, đối với lần so tài này, phía chính phủ cũng rất xem trọng.

Đến lúc đó Võ Minh có thể cử một vài trưởng bối lấy danh nghĩa duy trì trật tự đến để giám sát toàn bộ quá trình.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui