“Anh đây, đi chơi một mình sao?” Khi Trần Dật Thần đang dùng ánh mắt tìm kiếm bóng ảnh đó ở trong đám người thì một giọng nói lanh lảnh chợt vang lên bên tai.
Trần Dật Thần theo bản năng quay người, thì phát hiện trước mắt có một cô gái trang điểm đậm xinh đẹp.
Cô gái ăn vận trang điểm rất quyến rũ, nửa bên trên mặc một cái áo ba lỗ hở rún màu hồng, nửa bên dưới mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn màu xanh da trời, ngoại trừ hai cái đồ này thì toàn thân trên dưới của cô gái, không một tấc vải che thân.
Dưới ánh đèn rực rỡ, làn da trắng như tuyết của cô gái rất là chói mắt, hai cặp đùi xinh đẹp thon dài mà thẳng thóm càng khiến người ta nhức mắt.
Tuy cơ thể của người phụ nữa đột nhiên sáp tới này rất là gợi cảm bốc lửa, nhưng Trần Dật Thần chỉ quét nhìn một cái, liền mất hứng thú.
Thấy Trần Dật Thần không nói không rằng mà quay đầu rời đi, cô gái lập tức sốt sắng, cô ta kéo lấy Trần Dật Thần, nói: “Anh đây, có thể làm quen chút không? Tôi tên Liễu Huyên.”
“Đêm dài dằng dặc, một mình anh đây chơi ở trên thuyền, không có vui….chi bằng để cho Tiểu Huyên chơi với anh đi.”
Cô gái vừa dùng thanh âm quyến rũ để nói, vừa dùng cơ thể xinh đẹp dán vào người Trần Dật Thần thêm vài phần, ngay cả hai cục mềm mềm ở trước ngực cũng bắt đầu vô ý hay cố ý gì đó mà cọ cọ lên người của Trần Dật Thần.
Đối với việc này, câu trả lời của Trần Dật Thần rất đơn giản thô bạo, chỉ có một chữ:
“Cút!”
Nói xong, Trần Dật Thần liền đẩy cô gái quyến rũ ra.
Sau khi bị Trần Dật Thần đẩy loạng choạng ra, cô gái quyến rũ lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn vào mình, cô gái quyến rũ nghiến răng, lập tức đưa ra một quyết định.
Cô ta hét toáng lên: “Người đâu, bắt tên dê xồm đi!”
Tên dê xồm?
Ba chữ này vừa thốt ra thì đám người lập tức sôi sục, có không ít người vây tới.
“Người đẹp, sao thế? Cần giúp đỡ gì không?”
Cơ thể bốc lửa của cô gái quyến rũ lập tức thu hút mấy thanh niên đang nóng rực ở bụng dưới.
“Cần! Giúp tôi bắt tên dê xồm đó đi!”
Cô gái quyến rũ nghiến chặt răng, chỉ vào Trần Dật Thần, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận.
Tên dê xồm?
Mấy thanh niên nhiệt huyết đó nhìn Trần Dật Thần một cái, sau đó không hẹn mà cùng đi đến trước mặt Trần Dật Thần, vây Trần Dật Thần lại ở giữa.
“Tránh ra.” Trần Dật Thần nhíu mày nhìn mấy người này một cái.
“Tránh ra?” Một người thanh niên đội mũ hiphop, đeo khuyên tai cười lạnh một tiếng: “Không giải thích chuyện cho rõ ràng thì hôm nay anh đừng mong đi đâu hết.”
“Đúng, không giải thích chuyện cho rõ ràng thì hôm nay anh đừng mong đi đâu hết!”
“Gỉai thích cái gì?” Trần Dật Thần nhàn nhạt nhìn thanh niên đeo khuyên tai một cái.
“Cô gái kia nói anh là tên dê xồm…..”
“Cô ta nói thì cậu liền tin sao?” Không đợi thanh niên đeo khuyên tai nói xong, Trần Dật Thần đã lạnh lùng ngắt lời.
Thanh niên đeo khuyên tai có chút thẹn quá hoá giận: “Cô gái đó xinh đẹp như vậy, sao cô ấy có thể nói dối chứ!”
“Xinh đẹp?” Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng: “Xinh đẹp thì không biết nói dối à?”
“Anh….” Ngữ khí của thanh niên đeo khuyên khựng lại.
“Anh chính là tên dê xồm!”
Lúc này cô gái quyến rũ đứng ra, cô ta lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần: “Anh mới nhân lúc tôi không chú ý mà sờ mông tôi.”
Trần Dật Thần bình tĩnh nói: “Chứng cứ đâu?”
“Không có chứng cứ!”
“Loại chuyện này sao có chứng cứ được?!” Đôi mắt Liễu Huyên rực lửa, nghiêm giọng hỏi ngược lại.
Biểu cảm này của cô ta lập tức khiến cho đám người vây xem đang giữ vị trí trung lập ở xung quanh bắt đầu bị xao động.
“Cô gái này nói đúng đó, loại chuyện này sao có chứng cứ được? Cô ấy lại không biết anh chàng đó là tên dê xồm.”
“Không sai, tôi cũng cảm thấy anh chàng này là tên dê xồm, cô nhìn bộ dạng ăn bận của cậu ta thì biết, vừa nhìn thì biết không phải người đàng hoàng gì rồi.”
Trần Dật Thần nghe thấy rất nhiều lời bàn tán của đám người xung quanh, không thể không nói, cô gái gợi cảm này có chút thông minh, chiêu của cô ta rất đơn giản, chính là lợi dụng áp lực dư luận dội cái tiếng xấu tên dê xồm này lên đầu anh.
Hơn nữa, lúc này, không có chứng cứ, ngược lại chính là chứng cứ lớn nhất!
Thấy đám người qua đường đều đứng về phía mình, Liễu Huyên không khỏi có chút đắc ý.
Thực ra cô ta vốn không phải dự định như vậy.
Dự định ban đầu của cô ta là câu dẫn Trần Dật Thần.
Còn tại sao lại câu dẫn Trần Dật Thần, lý do rất đơn giản, Trần Dật Thần bước xuống từ tầng cao nhất của du thuyền.
Vé của tầng cao nhất của du thuyền chỉ có mười mấy tấm, hơn nữa mỗi một tấm đều chỉ bán cho khách VIP chí tôn, giá cả, từ 90 triệu đồng.
Người có thể mua được vé chí tôn VIP giá trị 90 triệu thì tất nhiên là thổ hào có thân giá không bình thường.
Thổ hào như vậy, một mình đi xuống từ tầng cao nhất của du thuyền, cô ta sao có thể không câu dẫn chứ?
Dự tính của cô ta rất hay, nhưng điều khiến cô ta không ngờ đó là, Trần Dật Thần lại lạnh lùng như vậy, đối diện với sự câu dẫn của một mỹ nữ như cô ta mà Trần Dật Thần lại đẩy ra!
“Bây giờ, tôi cho anh hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, báo cảnh sát.”
“Thứ hai, giải quyết riêng.”
“Anh nói đi, chọn cái nào?”
Liễu Huyên lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần, cô ta chắc chắn, xác xuất rất lớn là Trần Dật Thần sẽ chọn giải quyết riêng, dù sao Trần Dật Thần là thổ hào của tầng cao nhất của du thuyền, đối với thổ hào như vậy mà nói, mặt mũi luôn luôn quan trọng hơn tiền gấp trăm lần.
Nếu như Trần Dật Thần chọn giải quyết riêng thì cô ta có thể cuỗm được một số tiền lớn từ Trần Dật Thần.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Trần Dật Thần có chọn báo cảnh sát, thì cô ta cũng sẽ không có tổn thất gì lớn.
“Anh ta không chọn cái gì hết.”
Chính vào lúc Liễu Huyên đang nghĩ xem nên bắt chẹt Trần Dật Thần thế nào thì một thanh âm băng lãnh vô cùng vang lên ở hiện trường.
Sở Thanh Từ hệt như một nữ vương băng sơn xuất hiện trong tầm mắt của đám người.
Toàn hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt, trong đôi mắt tràn ngập sự khó tin.
Sở Thanh Từ đại danh đỉnh đỉnh vậy mà cũng ở trên chiếc du thuyền này!
Không chỉ khiến rất nhiều du khách kinh ngạc mà Liễu Huyên cũng lập tức há hốc mồm.
Sở Thanh Từ!
Vậy mà lại là nữ thần quốc dân Sở Thanh Từ.
Mình vậy mà lại cùng ở trên một chiếc du thuyền với nữ thần quốc dân Sở Thanh Từ.
Liễu Huyên đã không kịp suy nghĩ xem Sở Thanh Từ sao lại xuất hiện ở trên du thuyền rồi, lúc này điều Liễu Huyên cần phải suy nghĩ là, câu nói của Sở Thanh Từ hồi nãy rốt cuộc là có ý gì.
‘Anh ta không chọn cái nào hết’.
Anh ta mà Sở Thanh Từ nói, là Trần Dật Thần sao?
Sở Thanh Từ không lẽ có quen với Trần Dật Thần?
Chính vào lúc Liễu Huyên đang suy nghĩ lời nói của Sở Thanh Từ có ý gì thì Sở Thanh Từ đã đi đến trước mặt của Liễu Huyên với vẻ vô cảm, cô ta lạnh lùng nhìn Liễu Huyên: “Cô nói anh Trần là tên dê xồm sao?”
Anh Trần?!
Nghe thấy cái xưng hô này, đáy lòng Liễu Huyên lại kinh hoảng một lần nữa.
Quả nhiên!
Sở Thanh Từ có quen với Trần Dật Thần, hơn nữa còn có mối quan hệ không tệ với Trần Dật Thần!
Tuy đáy lòng đã gợn lên hàng ngàn con sóng dữ, nhưng lúc này, Liễu Huyên chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận: “Phải….anh ta mới sờ mông của tôi.”
Nghe thấy Liễu Huyên thừa nhận, trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thanh Từ không có bất kỳ thần sắc ngạc nhiên nào, từ khi bắt đầu, cô ta đã không tin Liễu Huyên rồi.
Đầu tiên, cô ta vốn không cảm thấy Trần Dật Thần là loại người như vậy.
Thứ hai, cho dù Trần Dật Thần có đột nhiên nổi hứng, anh cũng sẽ không nhìn trúng loại chỉ biết tô son điểm phấn như Liễu Huyên đâu.
“Cô có chứng cứ không?” Tuy trong lòng đã vô cùng chắc chắn Liễu Huyên đang vu nhọ cho Trần Dật Thần, nhưng trên mặt Sở Thanh Từ không có biểu hiện ra quá rõ ràng.
“Không…không có.” Liễu Huyên có chút lắp bắp mà lắc đầu, đáy lòng bắt đầu bất an kỳ lạ.
“Cô không có chứng cứ?” Sở Thanh Từ đột nhiên cười lạnh..