Đỉnh Cấp Rể Quý


Vốn dĩ anh ta còn muốn lần đánh cược này có thể tìm cơ hội kiếm lỗ hổng, đánh bại một hai võ giả nước N, sau này trở về Hình Ý Tông anh ta cũng có vốn liếng để khoác lác, nhưng không ngờ ngay từ đầu lại đụng phải Fuji Sasuke, tuyển thủ hạt giống của Thương hội Thiên Thủy trong cuộc đánh cược lần này.

Sở Dật Phi lắc đầu: “Khải Tinh, số thẻ đã nộp lên trước, hoàn toàn không đổi được…”
“Nhưng cậu cũng không cần phải áp lực quá nhiều, một lát nữa lên đài cậu chỉ cần phát huy hết toàn bộ thực lực của mình, tiêu hao một phần kình khí và thể lực của Fuji Sasuke thì lần đánh cược này cũng đã coi như cậu thắng.”
Sở Dật Phi nói rất khéo léo, Hồ Khải Tinh không phải đối thủ của Fuji Sasuke, đây là điều phải công nhận, cho nên tác dụng lớn nhất của Hồ Khải Tinh chính là tiêu hao thể lực của Fuji Sasuke.

Tốt nhất là có thể tiêu hao được, sau khi Fuji Sasuke đánh bại Hồ Khải Tinh thì trực tiếp xuống đài, để võ giả số hai của Thương hội Thiên Thủy lên đài.

Đương nhiên đây chỉ là tình huống lý tưởng nhất.

Kết quả xấu nhất chính là Fuji Sasuke không cần tốn nhiều sức đã đánh bại Hồ Khải Tinh và sau đó tiếp tục nghênh chiến võ giả số hai của Thương hội Trung Hải.

Võ giả số hai phía bên Thương hội Trung Hải là đệ tử phái Võ Đang, thực lực của người này so với Hồ Khải Tinh thì mạnh hơn một chút, nhưng cũng có hạn.

Nếu Fuji Sasuke không cần tốn nhiều sức để đánh bại Hồ Khải Tinh thì vị Võ Đang kia đối đầu với Fuji Sasuke đang có trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh thì e rằng cũng thất bại thảm hại.

Kể từ đó phía bên Thương hội Trung Hải sẽ rơi vào một cục diện bất lợi.

“Được rồi, buổi chiều tôi sẽ cố hết sức.” Hồ Khải Tinh cắn răng, Sở Dật Phi đã nói rõ ràng như vậy thì buổi chiều đánh cược anh ta cũng chỉ có thể liều chết đánh một trận, cho dù là thua thì anh ta cũng muốn thua đẹp một chút.

Bởi vì quá trình đánh cược có thể thay đổi bất cứ lúc nào và rất nhiều sự không chắc chắn cho nên mọi người cũng không thảo luận quá lâu.

Sau khi có phương pháp ứng phó sơ lược mọi người rối rít trở về phòng của mình.

Sở Dật Phi dành ra biệt thự của mình, nhường cho Trần Dật Thần.

Cho nên Trần Dật Thần không cần chạy ra ngoài nữa.

“Dừng lại!”
Lúc Trần Dật Thần chuẩn bị trở về phòng thì Vũ Văn Thiến đi tới.

“Chúng ta lại gặp nhau.” Vũ Văn Thiến vẫn ăn mặc như mấy ngày trước đây, một chiếc váy lông cừu dài màu xanh nước biển, phối một thanh kiếm dài, có một chút phong thái của nữ hiệp cổ đại.

“Có chuyện gì sao?” Thấy Vũ Văn Thiến nhìn mình chằm chằm hứng thú, Trần Dật Thần vô thức nhíu mày.

“Có chuyện, đương nhiên là có chuyện!”
“Món nợ anh đánh em trai tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.” Vẻ mặt Vũ Văn Thiến kiêu ngạo nói.

Trần Dật Thần cười nhạt: “Cô muốn tính sổ như thế nào?”
“Tôi…” Đầu tiên Vũ Văn Thiến vung vẩy đôi bàn tay trắng như phấn, thấy không uy hiếp được Trần Dật Thần, cô ta lại buông đôi bàn tay trắng như phấn xuống, rộng lượng nói: “Được rồi, dựa vào việc bây giờ anh là đồng đội của bản cô nương nên bản cô nương tạm thời tha cho anh một cái mạng trước.”
“Cảm ơn cô Vũ Văn.” Trần Dật Thần cười nói.

“Không cần phải cảm ơn tôi, ngày kia đánh cược anh phát huy thật tốt là được rồi.” Vũ Văn Thiến vẻ mặt không có vấn đề gì, nói được nửa câu cô ta đột nhiên chuyển chủ đề: “Cũng không chắc, nói không chừng không cần đợi đến ngày kia, ngày mai một mình sư huynh tôi liền có thể càn quét Thương hội Thiên Thủy.”
“Hi vọng là như thế.” Trần Dật Thần cười nhạt nói, vị sư huynh trong miệng Vũ Văn Thiến nói đương nhiên là Vương Kiền, thiên tài Kiếm Tông kia.

Số thẻ của Vương Kiền là sáu, nói cách khác, anh ta sẽ là người ra sân cuối cùng trong cuộc đánh cược ngày mai
Nếu thực lực anh ta mạnh mẽ thì quả thực có thể làm được việc lấy sức một mình càn quét hết Thương hội Thiên Thủy.

Tuy nhiên khả năng này không cao lắm, Thương hội Thiên Thủy có mười võ giả xuất chiến, trước đó Trần Dật Thần có đảo qua một chút, trong đó có mấy luồng khí tức cũng không yếu so với Vương Kiền.

Mấy luồng khí tức này hiển nhiên đều là con át chủ bài của Thương hội Thiên Thủy.

Họ hoặc là có xuất thân từ Thần Ẩn hoặc chính là đệ tử của Đao Thánh.

Mặc dù Vương Kiền có thiên phú đặc biệt, nhưng dù sao tuổi tác của anh ta cũng không vượt trội so với mấy người này.

Chẳng bao lâu sau đã đến buổi chiều.

Lúc đám người Trần Dật Thần đi tới võ đài thì dưới khán đài đã đông nghìn nghịt người.

Phía trước nhất có hai hàng ghế dành riêng cho khách quý.

Ngồi ở hàng ghế đầu đương nhiên là sáu vị võ giả Hóa Kình mà sáng nay Trần Dật Thần đã thấy Quản trưởng lão chờ.

Thân phận hiện tại của sáu người này coi như là nhân sự chính thức của nước H và nước N.

Tu vi của họ bày ở kia, có họ ở đó chắc chắn không ai dám động tay động chân trong trận đánh cược này.

Ở phía sau sáu người đó còn có một hàng vị trí.

Ngồi ở hàng vị trí này phần lớn cũng là một số người cao tuổi, những người cao tuổi này ăn mặc đều có nét theo phong cách cổ xưa.

Có người mặc đạo bào của đạo sĩ, cũng có người mặc áo cà sa của hòa thượng và mấy người mặc kimono của nước N.

Không có ngoại lệ, những người cao tuổi này đều là Hóa Kình!
Tuy nói chỉ là Hóa Kình sơ kỳ, nhưng phóng tầm mắt ra thế giới bên ngoài thì những người cao tuổi này cũng đều nhân vật lớn đóng giữ một phương.

“Kia là đại sư Diệu Không của Thiếu Thất Sơn, đồ đệ của ông ấy ở ngay trong đội của chúng ta.” Lúc này Vũ Văn Thiến lại xông ra, chỉ vào một hòa thượng già ngồi ở vị trí khách quý rồi giới thiệu với Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần khẽ vuốt cằm, anh có ấn tượng với đồ đệ của đại sư Diệu Không, đó là một người thanh niên đầu trọc, thanh niên đầu trọc kia có số thẻ là bốn, ngày mai anh ta là tuyển thủ ra sân thứ hai của bên Thương hội Trung Hải.

“Kia là đạo trưởng Thanh Nham của núi Võ Đang, đồ đệ Hạ Tùng của ông ta là số hai, buổi chiều có thể đánh bại Fuji Sasuke hay không đều trông chờ vào anh ta.” Vũ Văn Thiến vừa chỉ một người cao tuổi mặc áo choàng đạo sĩ.

Trần Dật Thần không nén được nhìn người cao tuổi mặc áo choàng đạo sĩ kia một chút, phát hiện vẻ mặt của người cao tuổi mặc áo choàng đạo sĩ kia có chút ảm đạm, tâm trạng trông rất nặng nề.

Hiển nhiên là ông ta biết chuyện Hạ Tùng đấu với Fuji Sasuke, hơn nữa ông ta không coi trọng Hạ Tùng lắm.

Thấy mọi người đều đến đông đủ, Cán bộ Võ Minh buổi sáng thông báo quy tắc bốc thăm kia liền đi tới bên cạnh Quản Nam Thiên: “Quản trưởng lão, mọi người đều đã đến đông đủ.”
“Đến đông đủ rồi thì bắt đầu đi.” Quản Nam Thiên thản nhiên mở miệng.

“Vâng.”
Cán bộ Võ Minh vâng một tiếng rồi quay người đi lên võ đài.

“Các vị sư huynh sư đệ, cuộc đánh cược lập tức sẽ chính thức bắt đầu.”
“Trước khi bắt đầu, sư đệ muốn nói quy định cuộc đánh cược cho các vị sư huynh một chút.”
“Quy định thứ nhất, chính là không được ra tay đánh chết, lần đánh cược này trên danh nghĩa mặc dù mang chữ cược, nhưng trên thực tế lần đánh cược này lại chỉ là một hoạt động giao lưu hữu nghị giữa Thương hội Trung Hải và Thương hội Thiên Thủy, cho nên các vị sư huynh ra tay thì cố gắng hết sức giữ chừng mực, tốt nhất đừng gây mất mạng.”
Tốt nhất đừng gây mất mạng?
Khóe môi Trần Dật Thần cong lên nghiền ngẫm, vị Cán bộ Võ Minh này dùng từ rất thú vị, tốt nhất đừng gây mất mạng, nói cách khác trong điều kiện cần thiết thì vẫn có thể làm mất mạng.

“Quy định thứ hai chính là nếu một bên cảm thấy mình không thể đấu lại được thì có thể đầu hàng ngay tại chỗ, sau khi đầu hàng thì đối phương không được ra tay nữa, nếu như một bên khác không nghe khuyên bảo, hung hăng dọa người, cứng rắn muốn ra tay thì Quản trưởng lão và Miyamoto trưởng lão sẽ xem xét tình huống mà trừng phạt nghiêm khắc…”
“Được rồi, chỉ có hai quy định này.”
“Nếu các vị không có ý kiến gì khác thì cuộc đánh cược có thể bắt đầu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui