Đỉnh Cấp Rể Quý


“Trực tiếp nổ tung?”
Không ít người thay đổi cả sắc mặt, rõ ràng là nghĩ đến tình cảnh thê thảm của Sakai Osamu trước đó.

“Những người nước N điên rồi sao, để chiến thắng trong cuộc đánh cược mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần?”
“Cậu cho rằng họ muốn như vậy sao?”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Sở Dật Phi cắt lời mấy người đang bàn luận.

Anh ta dời mắt về phía Trần Dật Thần: “Thần, nhược điểm của Âm Dương Đan tôi đã nói cho cậu biết, lát nữa sau khi cậu lên đài thì cậu phải chuẩn bị tinh thần thật tốt.”
“Anh Sở yên tâm, tôi sẽ không cho họ có cơ hội uống Âm Dương Đan.” Trần Dật Thần thản nhiên cười một tiếng, mặc dù tối hôm qua bị thương một chút, chỉ có thể phát huy ra bảy tám phần thực lực, nhưng với anh mà nói thì đối phó với mấy võ giả nước N vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Mời tuyển thủ hai bên lên đài.”
Trần Dật Thần vừa mới dứt lời thì giọng nói hùng hậu của trọng tài trung tuổi vang lên trên võ đài.

Bên Thương hội Thiên Thủy, thanh niên thấp bé vừa rồi đã lên võ đài.

Trận đánh cược thứ tám bắt đầu.

Sau khi Trần Dật Thần đi lên võ đài, khóe miệng Hồ Khải Tinh nhếch lên khinh thường, nói với Trương Thiên Dụ ở bên cạnh: “Tôi cảm thấy anh Sở đơn giản là suy nghĩ nhiều, với thực lực của Trần Dật Thần thì hoàn toàn không xứng để đối thủ uống Âm Dương Đan.”
Nói chung sở dĩ võ giả nước N uống Âm Dương Đan đều là bị rơi vào tình thế cuối cùng, không còn cách nào mới phải uống.

Dù sao nuốt vào chẳng khác nào chết.

Cho nên chưa đến giây phút cuối cùng thì họ chắc chắn sẽ không nuốt Âm Dương Đan.

Trần Dật Thần có thực lực ép đối thủ đến giây phút sống còn sao?
Hoàn toàn không có.

Trương Thiên Dụ nhíu mày, cũng không nói gì, anh ta luôn cảm thấy những lời vừa rồi Sở Dật Phi nói có hàm ý khác, khả năng Trần Dật Thần không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Phía bên kia, sau khi Trần Dật Thần lên đài.

Liễu Huyên, người đang ở trong khán phòng của Thương hội Thiên Thủy liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần Dật Thần.

Sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần, trên mặt Liễu Huyên lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đánh chết cô ta cô ta cũng không nghĩ ra Trần Dật Thần lại là võ giả.

Vừa nghĩ tới lúc trước mình cũng dám đi hãm hại một võ giả, Liễu Huyên lập tức có chút nghĩ mà sợ.

“Cô biết anh ta?”
Thấy Liễu Huyên nhìn chằm chằm Trần Dật Thần, Miyamoto Yuichi nhíu mày mở miệng.

“Không…không biết.” Liễu Huyên vội vàng lắc đầu, giờ phút này đương nhiên cô ta không thể nói là biết Trần Dật Thần, nếu để cho Miyamoto Yuichi biết chuyện trước đó cô ta quyến rũ Trần Dật Thần thì cô ta sợ rằng sẽ bị Miyamoto Yuichi đá văng.

Không biết?
Trên mặt Miyamoto Yuichi xẹt qua một tia nghi ngờ, không biết thì sao phải căng thẳng như vậy?
Trên đài.

Trần Dật Thần đứng chắp tay, vẻ mặt nhẹ như mây gió.

Mà trái lại thanh niên thấp bé đứng đối diện Trần Dật Thần sắc mặt lại cực kì nặng nề.

Trước khi bắt đầu lần đánh cược này, Miyamoto Hanzo đã đánh giá cấp bậc của mười tuyển thủ Thương hội Trung Hải.

Trong đó đối thủ như Hồ Khải Tinh được đánh giá cấp bậc là cấp C, cũng chính là cấp bậc thấp nhất.

Trương Thiên Dụ thì là cấp A.

Mà Vương Kiền thì là cấp S, một cao thủ cấp S duy nhất của Thương hội Trung Hải.

Về phần Trần Dật Thần…
Miyamoto Hanzo đưa ra đánh giá cấp bậc là không biết.

Không biết không có nghĩa là Trần Dật Thần yếu hơn so với Vương Kiền, mà là căn bản Miyamoto Hanzo cũng không biết thực lực Trần Dật Thần ở cấp bậc nào.

Tuy nhiên sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua, Miyamoto Hanzo lại xác định đánh giá cấp độ của Trần Dật Thần ít nhất cũng là S!
So với Vương Kiền chắc chắn Trần Dật Thần chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

“Bắt đầu đi, hai vị.”
Trọng tài trung tuổi nhìn lướt qua Trần Dật Thần và thanh niên thấp bé.

Ông ta vừa dứt lời thì thanh niên thấp bé liền hành động trước.

Hai con dao găm trong tay anh ta bắn mạnh về phía cổ họng giống như bắn tin, ánh sáng sắc bén lập loè, vừa ra tay chính là sát chiêu.

“Thật mạnh.”
Dưới đài sắc mặt Trương Thiên Dụ nặng nề mở miệng, cho dù là cách xa mấy chục mét anh ta cũng có thể cảm nhận được trong hai con dao găm của thanh niên thấp bé ẩn chứa kình khí kinh khủng.

“Tên này sao lại không nhúc nhích một chút nào, không phải là sợ đến choáng váng chứ?” Hồ Khải Tinh nói có chút cười trên nỗi đau của người khác, dao găm của thanh niên thấp bé đã đến trước mặt Trần Dật Thần ba mét, Trần Dật Thần vẫn giống như kẻ ngốc đứng tại chỗ, ngay cả tránh cũng không biết tránh.

Vương Kiền cũng nhíu mày, khoảng cách ba mét cũng nên tránh rồi.

Trần Dật Thần không tránh là vì tự tin không cần tránh hay là vẫn chưa biết tránh thế nào?
Vương Kiền đang nghĩ ngợi, Trần Dật Thần cử động.

Đối mặt với hai con dao găm đang sôi trào sát ý của thanh niên thấp bé, Trần Dật Thần chỉ ra một quyền.

Đấm ra một quyền, vạn núi không cản được.

Một luồng kình khí mạnh mẽ từ trong quyền phong của Trần Dật Thần tuôn ra, áp lực trời đất sụp đổ quét về phía thanh niên thấp bé.

Trong nháy mắt, thanh niên thấp bé đã mất đi khả năng hô hấp, thậm chí không thể cử động được, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của Trần Dật Thần đánh tới.

“Bụp!”
Một quyền này của Trần Dật Thần đấm vào trên ngực thanh niên thấp bé.

Răng rắc một tiếng.

Xương ngực của thanh niên thấp bé vỡ vụn, sau đó bay ngược ra ngoài không kiểm soát được.

Ước chừng bay xa bảy, tám mét, thanh niên thấp bé mới bay xuống võ đài.

Sau khi đập ầm ầm trên mặt đất, miệng thanh niên thấp bé phun ra một ngụm máu đen lớn, ánh mắt anh ta trợn to, trước ngực lõm, hiển nhiên là chỉ có hít khí vào chứ không có thở khí ra.

Toàn bộ hiện trường lặng như tờ.

Cảnh tượng này nói thì cực chậm, nhưng trên thực tế từ lúc thanh niên thấp bé vung hai con dao lên, đến khi Trần Dật Thần ra quyền, từ đầu đến cuối thậm chí chưa đến ba giây.

Ba giây, một quyền, thanh niên thấp bé thua!
Đây là loại thực lực đáng sợ gì chứ?
“Trương… Trương sư huynh, tôi…có phải tôi hoa mắt không?” Giờ phút này đầu lưỡi Hồ Khải Tinh bắt đầu cuộn lại, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Quả thật anh ta không thể tin được cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy kia.

Một võ giả tán tu, một quyền liền đánh bại một cao thủ cùng cấp bậc với Trương Thiên Dụ?
Trương Thiên Dụ cũng không nói gì, giờ phút này cổ họng anh ta khô khốc, có muốn nói chuyện cũng không nói được.

Anh ta từng nghĩ Trần Dật Thần sẽ thắng, nhưng anh ta không nghĩ tới Trần Dật Thần sẽ có được chiến thắng một cách nhẹ nhàng như vậy.

Một cú đấm, chỉ dùng một cú đấm!
Thanh niên thấp bé liền thua!
Điều này chẳng phải nói nếu Trần Dật Thần muốn đánh bại anh ta thì cũng chỉ là một cú đấm sao?
“Tên này không phải nuốt Âm Dương Đan chứ?” Vũ Văn Thiến cũng há hốc miệng, thực lực của thanh niên thấp bé mạnh bao nhiêu, trong lòng cô ta rõ ràng nhất, trước đó cô ta vẫn luôn bị áp lên mà đánh, kết quả đến Trần Dật Thần thì thanh niên thấp bé lại bị một chiêu đánh bại.

Điều này quá không thể tưởng tượng nổi!
Không chỉ là bên Thương hội Trung Hải mà phía bên Thương hội Thiên Thủy cũng chấn động.

Liễu Huyên che chặt miệng lại, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ không thể tin, hai ngày nay cô ta vẫn luôn ở trong khu biệt thự của Thương hội Thiên Thủy phục vụ Miyamoto Yuichi, cho nên chuyện đánh cược ít nhiều cô ta cũng biết một chút.

Chính vì biết điều liên quan tới chuyện đánh cược cho nên cô ta mới biết rõ cảnh tượng trước mắt đến tột cùng có nghĩa như thế nào.

Thanh niên thấp bé kia là cao thủ cấp A bên Thương hội Thiên Thủy, nhưng đến lượt Trần Dật Thần thì lại bị một cú đấm của Trần Dật Thần đánh chết!
Giống như một người giấy.

Liễu Huyên cảm giác bắp chân của mình có chút như nhũn ra, giờ phút này cô ta đang nghĩ có nên chạy sớm không, dù sao đã đắc tội với sự tồn tại đáng sợ như Trần Dật Thần.

“Hội trưởng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Không phải nói cậu ta bị thương sao?”
Rất nhiều võ giả của Thương hội Thiên Thủy lâm vào khủng hoảng, họ có thể chấp nhận thất bại, nhưng họ không thể chấp nhận được thất bại như vậy!
Một cú đấm, Trần Dật Thần chỉ dùng một cú đấm đã giải quyết một cao thủ cấp A..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui