Sau khi hít một hơi thật sâu, Trần Dật Thần đè xuống sự xao động trong lòng.
Quản Nam Thiên tuy cho anh một thân phận rất tốt, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng phụ thuộc vào bản thân anh.
Thân phận này chỉ hữu ích nếu anh đủ mạnh mẽ.
Nếu bản thân không mạnh mẽ, thì thân phận này chỉ có thể bảo vệ anh một thời gian mà thôi, không thể bảo vệ được cả đời.
Lúc này, điện thoại của Trần Dật Thần vang lên.
Người gọi là Thạch Phá Quân.
“Đại ca Thạch, thế nào rồi?” Sau khi ấn nút nghe, Trần Dật Thần trầm giọng nói.
“Có tin tức rồi.”
Giọng nói của Thạch Phá Quân hơi trầm xuống, trong lòng Trần Dật Thần không khỏi nặng nề: “Đại ca, anh nói chuyện đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.”
Thạch Phá Quân gật đầu nói: “Mười phút trước, có người gửi một đoạn video vào điện thoại di động của Sở Dật Phi.
Đoạn video hiển thị Ngọc Nhi đang ở trong một căn nhà nhỏ u tối…”
“Họ có nói họ là ai không?” Trần Dật Thần hít sâu một hơi hỏi.
“Không, họ không tiết lộ thân phận của mình.
Họ chỉ nói Lâm Ngọc Nhi là thế hệ sau của đại tôn sư Lâm.
Nếu muốn Lâm Ngọc Nhi sống, thì phải đem Cực đạo chân giải đến đổi.”
“Bên Thương Hội Trung Hải nói thế nào?” Trần Dật Thần hỏi, anh muốn biết thái độ của Thương Hội Trung Hải.
“Bên Thương Hội Trung Hải vì chuyện này mà cãi vả.
Nhà họ Sở đồng ý đưa Cực đạo chân giải ra, nhưng nhà họ Tống và nhà họ Tần phản đối kịch liệt.
Bên nhà họ Vương … thái độ không quá rõ ràng, trước mắt vẫn không biết ý kiến của bọn họ là gì.”
“Tôi biết rồi.” Trần Dật Thần hơi bực bội gật đầu, không thể không nói hiện tại mọi chuyện rất phiền phức, Cực đạo chân giải là thứ có thể tạo nên tôn sư võ đạo, hơn nữa ý kiến của bốn gia tộc lại không thống nhất.
“Tiểu Thần, cậu tạm thời đừng lo lắng.
Chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Nếu Lâm Ngọc Nhi thực sự là thế hệ sau của đại tôn sư Lâm, thì Võ Minh và Chiến Minh sẽ can thiệp ngay lập tức.
Họ sẽ không ngồi để Lâm Ngọc Nhi xảy ra chuyện đâu.” Thạch Phá Quân nghiêm nghị nói.
Tôn sư võ đạo cũng là con người, họ cũng có thể sinh con và có thế hệ sau.
Mặc dù Lâm Thanh Đế đã biến mất hơn 20 năm, nhưng nếu Lâm Ngọc Nhi thực sự là thế hệ sau của Lâm Thanh Đế, thì Võ Minh và Chiến Minh nhất định phải bảo vệ Lâm Ngọc Nhi.
Không vì cái gì khác, vì cô ta là con cháu của tôn sư võ đạo.
Nếu như Võ Minh và Chiến Minh không thể bảo vệ sự an toàn cho con cháu của tôn sư, thì nói gì đến việc bảo vệ giới võ thuật nước H?
Hơn nữa, trong giới võ thuật có một quy tắc, đó là sẽ không làm hại đến người trong nhà.
Giữa các võ sĩ có khe hỡ, tìm phiền phức giữa hai bên là đủ rồi, tuyệt đối không được tìm đến người nhà, đây là ranh giới cuối cùng của Võ Minh và Chiến Minh.
Nếu mọi người đều lấy người nhà của mình ra để đe dọa lẫn nhau, thì giới võ thuật sớm đã rối tung lên rồi, bởi vì hầu hết các võ sĩ đều có cha mẹ, vợ con, hôm nay mày giết cha mẹ vợ con tao, ngày mai tao sẽ giết cha mẹ vợ con mày, cái gọi là giới võ thuật, có khác gì tà môn ngoại đạo không?
“Vâng, để tôi đến trụ sở của Thương Hội Trung Hải trước.” Trần Dật Thần gật đầu, anh tin Võ Minh và Chiến Minh sẽ can thiệp vào, nhưng lúc nào can thiệp hay can thiệp thế nào thì anh không biết.
Cho nên, anh phải tự mình làm chút chuyện gì đó.
Nửa giờ sau, Trần Dật Thần đến trụ sở của Thương Hội Trung Hải.
Lúc này, những người đứng đầu trong tứ đại gia tộc cũng đã tụ tập đông đủ.
Sau khi Trần Dật Thần bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Tiểu Thần, sao cậu lại đến đây?” Sở Dật Phi đứng lên trước, vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh Sở, em có chuyện muốn tìm anh.”
“Chuyện gì?”
“Nửa giờ trước, có phải có người gửi một đoạn video cho mọi người không?” Trần Dật thần hỏi.
“Làm sao cậu biết?” Sở Dật Phi sửng sốt, nửa tiếng trước có người gửi cho anh ta một đoạn video, nhưng người biết nội dung của đoạn video đó chỉ có tứ đại gia tộc và Võ Minh, Trần Dật Thần làm sao biết được?
“Một người bạn của em nói cho em biết.”
Trần Dật Thần không nói tên của Thạch Phá Quân, vì không thích hợp để nói ra, Thạch Phá Quân nói với anh tin tức của Lâm Ngọc Nhi là đã vi phạm các quy tắc trong Chiến minh rồi.
“Tiểu Thần, cậu có biết cô gái trong video không?” Sở Dật Phi nhanh chóng nhận ra mục đích của Trần Dật Thần.
“Cô ấy là em gái tôi …” Trần Dật Thần đi thẳng vào vấn đề.
“Em gái?!”
Mọi người trong đại sảnh ngay lập tức xôn xao, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Anh Sở, anh chắc biết rõ mục đích lần này tôi đến đây.”
“Đưa Cực đạo chân giải cho tôi, mọi người có thể tùy ý đưa ra điều kiện.”
Trần Dật Thần nói, nhưng ngay khi anh vừa dứt lời, trong đại sảnh vang lên một tiếng phản đối.
“Không thể nào!”
Người lên tiếng chống đối là một cậu thanh niên anh tuấn, lúc này, cậu thanh niên kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Dật Thần: “Anh nói cô ta là em gái của anh, thì cô ta chính là em gái của anh sao!?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, anh hình như họ Trần, phải không?”
“Cậu là ai?” Trần Dật Thần cau mày liếc nhìn cậu thanh niên tuấn tú, anh chưa từng thấy cậu thanh niên này, nhưng tại sao cậu ta lại tỏ ra thù địch sâu sắc với anh như vậy.
“Tôi tên Tống Lệ Thành.” Cậu thanh niên tuấn tú lạnh lùng nói ra tên.
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi?” Chân mày Trần Dật Thần nhíu lại sâu hơn, Tống Lệ Thành, nghe tên hẳn là người nhà họ Tống, nhưng anh có thù oán với nhà họ Tống từ khi nào chứ.
“Gặp mặt?” Tống Lệ Thành đột nhiên chế nhạo: “Đương nhiên là chúng ta chưa từng gặp mặt.”
“Thế nhưng, anh có lẽ không biết Anh Nhu là vợ chưa cưới của tôi.”
Trần Anh Nhu?!
Sắc mặt Trần Dật Thần chìm xuống, chẳng trách cậu ta lại có thù địch với anh như vậy, thì ra cậu ta là chồng chưa cưới của Trần Anh Nhu.
Mọi việc cũng dễ hiểu thôi, anh đã chặt đứt đôi chân của Trần Anh Nhu, phế võ thuật của cô ta, biến cô ta trở thành một người tàn phế, nên cậu thanh niên này mới hận anh như vậy.
“Cậu muốn chặng đường tôi?” Giọng điệu của Trần Dật Thần đột nhiên bình tĩnh lại, anh không ngờ lại gặp chồng chưa cưới của Trần Anh Nhu ở đây, nhưng anh cũng không phải là người sợ phiền phức, nếu Tống Lệ Thành thực sự chặng đường anh, anh không ngại để Tống Lệ Thành… nếm thử bản lĩnh của anh.
“Chặng đường anh?” Tống Lệ Thành khịt mũi: “Anh nghĩ nhiều rồi.
Tôi không phải loại người lấy chuyện công trả thù riêng.
Việc anh phế Trần Anh Nhu, sớm muộn gì tôi cũng tính sổ với anh.
Bây giờ chúng ta đang thảo luận về vấn đề Cực đạo chân giải.”
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều cau mày, không ai ngờ được Tống Lệ Thành lại là người gây loạn.
Chẳng qua, thông tin từ trong miệng cậu ta khiến tất cả mọi người trong đại sảnh bị sốc.
Hóa ra Trần Dật Thần lại là kẻ tàn nhẫn phế bỏ Trần Anh Nhu.
Trước đây mọi người cũng chỉ nghe nói nhà họ Trần xảy ra chuyện như vậy, nhưng chân tướng sự việc cụ thể ra sao thì mọi người cũng không rõ lắm.
Điều duy nhất mọi người biết là sau khi Trần Anh Nhu trở thành kẻ tàn phế, thì Tống Lệ Thành được bao người ngưỡng mộ cũng trở thành trò cười ở Trung Hải.
Dù sao thì cậu ta vốn sẽ cưới một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cô dâu này chỉ trong một đêm bị người ta chặt đứt hai chân, hơn nữa võ công cũng bị phế..