Tống Lệ Thành sao có thể chấp nhận được?
Nếu cậu ta kết hôn với một người phụ nữ của một gia đình bình thường, nếu người phụ nữ đó trở thành người tàn phế, đương nhiên cậu ta sẽ hủy hôn.
Nhưng cậu ta lại cưới một người phụ nữ thuộc chi thứ hai của nhà họ Trần.
Lúc này, nếu cậu ta dám hủy hôn, vậy chính là ném mặt mũi của nhà họ Trần xuống đất.
Vậy nên, cho dù cậu ta có cam lòng hay không, Trần Anh Nhu cũng là người vợ đã định của cậu ta.
Thảo nào Tống Lệ Thành hận Trần Dật Thần đến vậy, nếu là người khác, sợ là có dã tâm muốn giết Trần Dật Thần rồi.
Chẳng qua, thân phận của Trần Dật Thần không phải bình thường, có thể nhìn ra được từ việc anh phế Trần Anh Nhu.
“Anh nói Lâm Ngọc Nhi là em gái của anh? Anh có chứng cứ gì không?”
Khi mọi người đang đoán mối quan hệ giữa Trần Dật Thần và nhà họ Trần thì Tống Lệ Thành lại lên tiếng.
“Không có, Ngọc Nhi không phải em gái ruột của tôi.” Giọng nói của Trần Dật Thần rất bình tĩnh, giữa anh và Lâm Ngọc Nhi quả thật không có quan hệ huyết thống gì cả, anh luôn xem Lâm Ngọc Nhi như em gái của mình mà thôi.
“Không phải em gái ruột?”
“Vậy thì dựa vào đâu chúng tôi phải đưa Cực đạo chân giải cho anh, ai biết được Lâm Ngọc Nhi có phải bị anh bắt cóc hay không.” Tống Lệ Thành chế nhạo.
Trần Dật Thần bắt cóc Lâm Ngọc Nhi?
Nghe được lời này của Tống Lệ Thành, sắc mặt của mọi người đột nhiên thay đổi, huống chi, có khả năng này lắm.
Dù sao cho đến bây giờ, kẻ bắt cóc Lâm Ngọc Nhi vẫn chưa tiết lộ một chút thông tin nào.
Mà Trần Dật Thần nếu biết chuyện Lâm Ngọc Nhi là con gái của Lâm Thanh Đế, sợ là đã lên kế hoạch từ lâu rồi, bao gồm cả vụ đánh cược này.
Trần Dật Thần sẽ lật ngược tình thế trong Thương Hội Trung Hải, chỉ sợ sẽ mang Cực đạo chân giải đi.
Lúc này, ngay cả sắc mặt của Sở Dật Phi cũng thay đổi.
Mặc dù lời nói của Tống Lệ Thành có hàm ý vu cáo hãm hại, nhưng phải nói rằng Trần Dật Thần thực sự rất đáng ngờ.
Anh vừa có cả động cơ và sức mạnh để gây án.
Nhìn thấy Trần Dật Thần im lặng, Tống Lệ Thành càng thêm tự đắc: “Có phải bị tôi nói trúng tim đen rồi không?”
“Là anh bắt cóc cô Lâm phải không.”
“Có lẽ ngay từ đầu anh đã biết thân phận của cô Lâm.
Cuộc đánh cược lần này của Thương Hội Trung Hải và Thương Hội Thiên Thủy, cho dù Sở Dật Phi không tìm anh, anh cũng sẽ cố gắng nghĩ cách chui vào, bởi vì chỉ dựa vào một mình anh, không có cách nào để có được Cực đạo chân giải.”
Tống Lệ thành lớn tiếng nói, mọi phân tích của cậu ta đều có cơ sở khiến cho Trần Dật Thần không thể bác bỏ được.
“Anh Sở, anh có tin tôi không?” Trần Dật Thần chuyển tầm mắt sang Sở Dật Phi, những gì Tống Lệ Thành nói không quan trọng, anh muốn biết thái độ của Sở Dật Phi.
Sắc mặt Sở Dật Phi thay đổi, vẫn không đưa ra câu trả lời.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Trần Dật Thần thở dài, Sở Dật Phi đã biểu hiện thái độ như thế rồi, thế nhưng thái độ này làm cho trong lòng Trần Dật Thần hơi nguội lạnh.
“Tôi thừa nhận tất cả những gì cậu nói đều có lý, nhưng người bắt cóc Lâm Ngọc Nhi không phải tôi.” Trần Dật Thần bình tĩnh liếc nhìn Tống Lệ Thành.
“Anh nói không phải thì không phải chắc? Anh có chứng cứ gì không?” Tống Lệ Thành khẽ nhướng mày, giọng điệu đắc thắng.
“Cậu muốn chứng cứ gì?!”
Trần Dật Thần đang định mở miệng thì một giọng nói lớn vang lên từ cửa phòng họp.
Mọi người đều nhìn về phía cửa, thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, dáng người hùng dũng bước vào.
Trên người của người đàn ông tỏa ra hơi thở uy nghiêm khiếp người.
“Chiến Minh, Thạch Phá Quân!”
Sau khi đi vào, người đàn ông cao lớn trước tiên quét mắt nhìn mọi người trong phòng họp, sau đó nói ra thân phận.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị sốc, hóa ra là người của Chiến Minh, nhìn vào huân chương của Thạch Phá Quân, còn là nhân vật có cấp bậc của Chiến Minh.
Tống Lệ Thành trợn tròn mắt, trước tiên đứng lên: “Thạch đường chủ đến vì chuyện của Lâm Ngọc Nhi sao?”
“Đúng vậy.”
Thạch Phá Quân lạnh lùng liếc nhìn Tống Lệ Thành, sau đó phun ra hai chữ.
Tống Lệ Thành tỏ vẻ vui mừng: “Thạch đường chủ đã tra ra manh mối chưa.
Nếu chưa có, vãn bối có một vài đề nghị.”
“Nói!”
“Thạch đường chủ, tôi nghi ngờ người này là kẻ đứng sau vụ bắt cóc cô Lâm.” Tống Lệ Thành chỉ thẳng vào Trần Dật Thần.
Không quan tâm việc Lâm Ngọc Nhi biến mất có liên quan gì đến Trần Dật Thần hay không, chỉ biết Trần Dật Thần có hiềm nghi rất lớn, lúc này, cậu ta chỉ muốn hắt nước bẩn lên người Trần Dật Thần, Trần Dật Thần dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
“Có chứng cứ không?”
“Không có, nhưng tôi cảm thấy anh ta có hiềm nghi rất lớn …” Tống Lệ Thành lắc đầu, ngay lập tức, cậu ta lại nói ra suy đoán của mình.
Cậu ta không để ý rằng khi cậu ta nói câu này ra, sắc mặt của Thạch Phá Quân càng lạnh xuống.
“Nói xong chưa?”
Thạch Phá Quân nén giận hỏi.
Tống Lệ Thành sửng sốt, sao cậu ta thấy biểu hiện của Thạch Phá Quân có gì đó không đúng.
Mặc dù rất kinh ngạc nhưng Tống Lệ Thành vẫn nói: “Hết rồi.”
Sau đó, Thạch Phá Quân giận dữ: “Qủa thật là nói năng bậy bạ!”
“Ai cho cậu lá gan dám vu khống công thần của Thương Hội Trung Hải như vậy?!”
“Thạch đường chủ …” Tống Lệ Thành hoàn toàn sững sờ, ngay cả người của Thương Hội Trung Hải cũng hơi giật mình.
Thạch Phá Quân lạnh lùng liếc nhìn mọi người rồi nói: “Một lũ vô ơn!”
“Không có tiểu Thần, đừng nói là Cực đạo chân giải, cho dù là 600 nghìn tỷ, các cậu cũng đừng hòng lấy được một đồng.”
“Các cậu thì hay rồi, vừa xảy ra chuyện thì nghi ngờ tiểu Thần.”
Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, sao nghe lời này của Thạch Phá Quân giống như quen biết Trần Dật Thần vậy?
Sau khi bị Thạch Phá Quân mắng thẳng trước mặt, tất cả mọi người hơi bẽ mặt, trong đó vẻ mặt của Tống Lệ Thành là khó coi nhất, sau cùng, dù sao việc nghi ngờ Trần Dật Thần này cũng là do cậu ta dẫn đầu.
Liếc nhìn Thạch Phá Quân, Tống Lệ Thành kiên trì nói: “Thạch đường chủ, chúng tôi nghi ngờ Trần Dật Thần cũng có lý do của chúng tôi.
Nếu ngài có chứng cứ, ngài có thể lấy ra…”
“Chứng cứ?!” Tống Lệ Thành chưa kịp nói xong, đã bị Thạch Phá Quân cắt ngang: “Muốn chứng cứ phải không? Ông đây sẽ cho cậu chứng cứ!”
Nói xong, Thạch Phá Quân ném một tập tài liệu lên bàn.
“Thạch đường chủ, đây là…”
“Đây là mã nguồn của đoạn video vừa được phòng tin tức của Chiến Minh tra ra.
Đoạn video gửi cho các cậu được quay ở Nhật Bản!” Thạch Phá Quân lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, mọi người kinh ngạc.
“Nhật Bản?!”
“Làm sao có thể ở Nhật Bản?!”
“Nói như vậy, chuyện này là do Thương Hội Thiên Thủy làm sao?”
Vẻ mặt của Tống Lệ Thành đại biến.
Nếu đoạn video thực sự được quay ở Nhật Bản thì có lẽ không liên quan nhiều đến Trần Dật Thần.
Chẳng qua, không thể loại trừ việc Trần Dật Thần cố ý sắp đặt để gây nhiễu loạn ánh mắt của mọi người.
Thế nhưng, khả năng quả thật rất nhỏ.
“Bây giờ cậu còn gì để nói nữa không?” Thạch Phá Quân lạnh lùng nhìn Tống Lệ Thành.
Vẻ mặt Tống Lệ hành thay đổi một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thạch đường chủ, cho dù lời ngài nói là thật, đoạn video đó được quay ở Nhật Bản, vậy Trần Dật Thần cũng không thể nào thoát khỏi nghi ngờ, ai biết anh ta có người nằm vùng ở Nhật Bản thì sao.”.