“Có phải là Trần Dật Thần đã lẻn vào căn cứ, đồng thời sử dụng thiết bị quấy nhiễu tín hiệu công suất lớn không?” Một tên ninja khác là người đầu tiên lấy lại tinh thần và đưa ra nhận định như vậy.
“Mặc kệ nguyên nhân gì, trước tiên báo cáo với ngài Aoki đã.”
Ninja thứ ba lên tiếng, anh ta là người phụ trách đội giám sát.
Dứt lời, anh ta lập tức lấy bộ đàm ra và gọi: “Ngài Aoki, đội giám sát có tình huống khẩn cấp cần báo cáo.”
“Tình huống như thế nào?”
Aoki nhanh chóng phản hồi, thời điểm đặc biệt cho nên ông ta không chỉ mang theo bộ đàm bên mình mà còn luôn bật nó lên để có thể nhận báo cáo từ thuộc hạ bất cứ lúc nào.
“Màn hình giám sát biến mất, chúng tôi phán đoán rằng tín hiệu xảy ra vấn đề, hơn nữa rất có thể là Trần Dật Thần mang theo thiết bị nhiễu sóng tín hiệu công suất lớn lẻn vào căn cứ.” Người phụ trách đội giám sát vội vàng báo cáo.
“Tôi tới ngay lập tức.”
Aoki nghe vậy thì biến sắc, lập tức ra khỏi phòng, nhanh chóng đi về phía căn phòng chỗ đội giám sát ở.
Nửa phút sau, ngay khi Aoki xuống lầu đi vào phòng của đội giám sát thì bốn tên ninja ngạc nhiên phát hiện màn hình theo dõi lại khôi phục bình thường.
“Aoki… ngài Aoki, màn hình vừa mới khôi phục bình thường.” Thấy Aoki đi vào phòng, người phụ trách đội giám sát mở miệng báo cáo.
“Có phát hiện điều gì bất thường không?” Aoki cau mày hỏi.
“Không có.”
Bốn tên ninja gần như trăm miệng một lời.
“Tổng cộng màn hình giám sát đã bị gián đoạn trong bao lâu?” Aoki lại hỏi.
“Không đến một phút.”
Người phụ trách đội giám sát lập tức báo cáo, sau đó nói ra phán đoán của bản thân: “Chắc là có thể loại trừ khả năng Trần Dật Thần lẻn vào căn cứ.”
“Vì sao?”
“Mục đích anh ta lẻn vào căn cứ là để giết chúng ta, hay miêu tả chính xác hơn là tàn sát đẫm máu.”
Người phụ trách đội giám sát nói ra phân tích của mình: “Việc anh ta cần làm là tìm chúng ta trước, sau đó sẽ ra tay.
Căn cứ lớn như vậy, cho dù anh ta có được thực lực của Thượng nhẫn hậu kỳ, chắc chắn cũng không có khả năng trong vòng chưa đến một phút ngắn ngủi lục soát toàn bộ căn cứ, thậm chí ngay cả chúng ta dừng chân lâu cũng không lục soát được hết.
Cho nên tôi cho rằng đây là một chuyện ngoài ý muốn chứ không phải là Trần Dật Thần lẻn vào căn cứ.”
“Có khả năng sau khi vào căn cứ, cậu ta không nhìn thấy ai nên lập tức rút đi rồi không?” Aoki cau mày, có chút không yên lòng… Đang yên lành, tại sao tín hiệu lại vô duyên vô cớ bị gián đoạn chứ?
“Ngài Aoki, phạm vi giám sát của chúng ta bên ngoài là một trăm mét, trong căn cứ ngoại trừ căn phòng nơi chúng ta nghỉ ngơi thì có thể nói là không có điểm mù giám sát.
Với tốc độ của anh ta, cho dù không lục soát toàn bộ căn cứ, chỉ vẻn vẹn đi từ phía đông căn cứ đến đến phía tây, hoặc là từ phía tây căn cứ sang đến phía đông thì cũng không thể được.” Một tên ninja khác mở miệng.
“Ngài Aoki, ngài Amaterasu và xã trưởng Miyamoto đến.”
Lần này, không đợi nói gì, giọng nói của một ninja lại một lần nữa vang lên trong bộ đàm.
“Tất cả có mặt, xuống lầu nghênh đón ngài Amaterasu và xã trưởng Miyamoto.”
Aoki lập tức ra lệnh, sau đó liếc mắt nhìn màn hình giám sát bình thường trở lại, không nghĩ nhiều nữa, quay người ra khỏi phòng.
Một mặt ông ta công nhận sự phân tích phán đoán của thuộc hạ.
Mặt khác, Amaterasu Takeno thân là cường giả đỉnh cao xếp hạng mười tám trên thần bảng, đường chủ Ám Đường Thần Ẩn, là đối tượng được Aoki tôn thờ, về phương diện phép tắc không dám để xảy ra một chút xíu sai lầm nào.
Không thể không nói, Nhẫn Đường có thể trở thành nền tảng của Nhẫn Hồn, tạo thành vũ lực uy hiếp thế lực ngầm nước N, thậm chí toàn cầu cũng không phải là không có lý do.
Theo lệnh của Aoki ra, ba mươi tên ninja ngay lập tức bắt đầu hành động, chỉ mất chưa đầy một phút đã đến dưới lầu khách sạn.
Trong màn đêm, họ đứng thẳng tắp ở đó, không nhúc nhích, xếp thành hai đội, chào đón sự xuất hiện của Amaterasu Takeno và Miyamoto Hanzo đến.
Ngay sau đó, một chiếc máy bay trực thăng vũ trang bay lượn như chim ưng từ xa đến, tiếng cánh quạt chuyển động nghe đinh tai nhức óc trong đêm tối.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Aoki và hai mươi ninja, chiếc trực thăng vũ trang đi vào vùng trời bãi đậu xe của khách sạn.
Vù!
Khoảnh khắc tiếp theo, không đợi máy bay trực thăng vũ trang hạ cánh, một bóng người từ trong cabin lách mình ra.
Là Amaterasu Takeno.
Đầu tiên ông ta đến sân bay quân sự ở Hokkaido bằng máy bay chiến đấu, sau đó đến đây bằng máy bay trực thăng vũ trang, trước sau tổng cộng chỉ mất có một giờ, nhanh hơn một giờ so với máy bay dân dụng.
Miyamoto Hanzo theo sát phía sau Amaterasu Takeno.
“Ngài Amaterasu, xã trưởng Miyamoto!”
Nhìn thấy Amaterasu Takeno rơi xuống đất ổn định sau khi nhảy khỏi máy bay, cho dù là hai mươi tên ninja hay là Aoki đã là thượng nhẫn hậu kỳ thì đồng tử đền hơi giãn ra, sau đó rối rít cúi đầu chào Amaterasu Takeno, không che giấu sự sùng bái và kính nể trong mắt chút nào.
“Trước khi tôi đến đây võ giả nước H đó có đi vào trụ sở Nhẫn Đường không?”
Amaterasu Takeno mở miệng hỏi một vấn đề mấu chốt nhất, ông ta biết rõ điều này sẽ quyết định liệu kế hoạch đánh giết Trần Dật Thần có thể được thực hiện suôn sẻ hay không.
“Ngài Amaterasu, từ sau khi chúng tôi rời khỏi căn cứ vẫn liên tục theo dõi căn cứ không ngừng, cũng không phát hiện Trần Dật Thần nước H lẻn vào căn cứ.”
Aoki báo cáo, ông ta đã công nhận sự phán đoán của thuộc hạ nên không đề cập đến chuyện màn hình theo dõi bị gián đoạn trong gần một phút.
Xét cho cùng, theo cái nhìn của ông ta thì Amaterasu Takeno đã luyện võ cả đời, có thể không hiểu rõ loại thiết bị khoa học công nghệ này, hơn nữa Amaterasu Takeno chắc chắn chỉ cần kết quả, không cần phân tích hay phán đoán gì đó.
“Được rồi, lập tức tiến vào trụ sở Nhẫn Đường!”
Amaterasu Takeno nghe vậy, không còn nói nhảm, đầu tiên là đưa ra chỉ thị, sau đó vẫy tay ra hiệu với phi công đang điều khiển chiếc máy bay trực thăng vũ trang trên không.
Tên phi công kia thấy thế, trực tiếp lái máy bay trực thăng vũ trang rời đi, còn đám người Amaterasu Takeno thì lên ô tô đã được chuẩn bị sẵn tiến về trụ sở Nhẫn Đường.
Cùng lúc đó.
Trên một sườn đồi phía sau trụ sở Nhẫn Đường, Trần Dật Thần ngồi xổm ở bên cạnh một gốc cây to, giống như thợ săn đi săn, kiên nhẫn chờ đợi.
Đám người Amaterasu Takeno coi anh như con mồi, muốn ngồi đợi anh tới cửa chịu chết.
Anh tương kế tựu kế, chuẩn bị gậy ông đập lưng ông.
Đêm đã khuya, gió đêm thổi tới, thổi những bông tuyết trên cây rơi xuống, bông tuyết theo gió bay phấp phới, rơi vãi trong rừng cây.
Trần Dật Thần ngồi xổm ở bên cạnh một gốc cây to, nhìn chằm chằm lối vào trụ sở Nhẫn Đường, lẳng lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, dưới cái nhìn chăm chú của Trần Dật Thần, mấy chiếc ô tô xuất hiện, lái về phía cổng vào trụ sở Nhẫn Đường, ánh đèn sáng trưng, chiếu ra đường cái.
“Cuối cùng đã đến.”
Thấy cảnh này, Trần Dật Thần có chút thở phào nhẹ nhõm, biết mình thắng cược.
Trước khi anh tắm máu trụ sở Tổ chức Nhẫn Hồn thì đã nghĩ đến Tổ chức Nhẫn Hồn sẽ truyền việc này ra, hơn nữa chắc chắn sẽ truyền đến chỗ Miyamoto Hanzo.
Kể từ đó, người Nhẫn Đường chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, mà trước tiên sẽ rời khỏi trụ sở Nhẫn Đường, mà rất có thể Miyamoto Hanzo sẽ chạy tới Hokkaido đánh giết anh trước tiên.
Sau khi phán đoán như vậy, anh lợi dụng thời gian chênh lệch khi ninja Nhẫn Đường rời khỏi trụ sở chờ đợi người của Thần Ẩn, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, giăng lưới ổn thỏa, chỉ chờ người của Miyamoto Hanzo sa vào lưới.
Bây giờ, mọi thứ đang diễn ra như anh tưởng tượng..