“Có phải ông rất bất ngờ không? Nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ chết trong tay tôi?” Trần Dật Thần cười nhạt, mục tiêu ban đầu của anh chỉ là Miyamoto Hanzo, anh thấy có thể giết chết Miyamoto Hanzo vị cường giả tuyệt thế Hóa Kình hậu kỳ này, chính là anh đã kiếm lời.
Nhưng điều anh không ngờ chính là anh vậy mà lại câu được một con cá lớn hơn Miyamoto Hanzo, Amaterasu Takeno.
Đường chủ Ám Đường Thần Ẩn.
Cường giả tuyệt thế xếp hạng thứ mười tám trên Thần bảng toàn cầu.
Ở nước H, Amaterasu Takeno chính là siêu cấp khổng lồ cùng cấp bậc với Quản Nam Thiên.
Nhưng hôm nay…
“A! Giết tôi đi!”
Amaterasu Takeno tức giận gào thét, ông ta không cam lòng, ông ta cực kỳ không cam lòng.
Ông ta là người đầu tiên dưới bậc Tông sư của giới võ thuật nước N.
Thậm chí cho ông ta thêm thời gian mấy năm, ông ta có thể thăng cấp lên Tông sư, đạt được vĩnh hằng.
Nhưng bây giờ ông ta lại bị một võ giả Hóa kình sơ kỳ làm nhục như thế này, ông ta thà lựa chọn cái chết.
“Giết ông?” Khóe miệng Trần Dật Thần cong lên trêu tức: “Giết ông không khỏi lợi cho ông quá rồi.”
“Cậu… cậu muốn làm gì?” Nhìn vẻ mặt đùa cợt của Trần Dật Thần, Amaterasu Takeno đột nhiên sợ hãi.
“Tôi sẽ để ông sống sót.”
Trần Dật Thần mỉm cười, sau đó một tay nhấc Amaterasu Takeno gần như biến thành một cục máu thịt lên, nhanh chóng chạy tới phòng điều trị của trụ sở Nhẫn Đường, tìm dụng cụ hỗ trợ y tế, bắt đầu cứu vớt tính mạng của Amaterasu Takeno.
“Giết…giết tôi đi, cậu cái đồ khốn kiếp này.”
Thấy Trần Dật Thần đang cầm máu và xử lý vết thương cho mình, Amaterasu Takeno giãy giụa dữ dội, dùng hết sức hét lên, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ.
Trần Dật Thần vừa giúp Amaterasu Takeno xử lý vết thương vừa thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi định giết ông, nhưng sau đó tôi đột nhiên đổi ý.”
“Đối với một cường giả tuyệt thế như ông mà nói, sống trong tình trạng như bây giờ có lẽ sẽ khó chịu hơn là chết.”
“Chờ sau khi tôi xử lý vết thương cho ông xong, tôi sẽ chụp ảnh lưu niệm, sau đó đăng ảnh lên diễn đàn võ thuật, tôi muốn để võ giả toàn cầu xem dáng vẻ kéo dài hơi tàn của cường giả tuyệt thế đường đường đứng thứ mười tám của Thần bảng, như vậy chắc chắn sẽ rất chấn động.”
Lúc này giọng điệu của Trần Dật Thần bình tĩnh lạ thường, quả thực như anh đã nói, giết Amaterasu Takeno không phải là lựa chọn tốt nhất.
Bây giờ Amaterasu Takeno đã tàn phế.
Đối với cường giả tuyệt thế như ông ta mà nói thì sống trong tình trạng tàn phế e rằng sẽ còn khó chịu hơn là giết ông ta gấp trăm lần.
Hơn nữa nếu đăng những bức ảnh Amaterasu Takeno tàn phế lên diễn đàn võ thuật, tất nhiên sẽ giáng cho Thần Ẩn một cú đánh lớn.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì vài năm tới, toàn bộ Thần Ẩn đừng mong ngẩng đầu lên trước mặt võ giả toàn cầu.
“Cậu…cậu cái tên khốn khiếp này, giết tôi…giết tôi đi!
Dù Amaterasu Takeno thân là cường giả thứ mười tám trên Thần bảng, có được có ý chí võ thuật mạnh mẽ, nhưng kết cục như vậy cũng khiến ông ta không thể nào chấp nhận được.
Ông ta không thể nào tưởng tượng nổi, nếu bộ dạng của ông ta giờ phút này bị lan truyền ra thế giới bên ngoài thì sẽ tạo thành sự chấn động như thế nào.
Lúc này tâm trạng của ông ta trực tiếp sụp đổ, chỉ ước có thể lập tức chém Trần Dật Thần thành muôn mảnh.
Nhưng mà vào lúc này, ông ta đừng nói là đánh giết Trần Dật Thần, ngay cả tự sát cũng không làm được.
Trần Dật Thần không đáp lời Amaterasu Takeno nữa, mà nhanh chóng xử lý vết thương cho Amaterasu Takeno, sau đó chụp ảnh lưu niệm như đã nói trước đó.
“Chẳng mấy chốc nữa đội tuần tra sẽ tới, họ sẽ đưa ông đến bệnh viện trước, cứu sống ông hoàn toàn.”
Trần Dật Thần cất điện thoại và mỉm cười với Amaterasu Takeno.
Nụ cười đó rơi vào mắt Amaterasu Takeno giống như nụ cười của ác ma.
Giờ phút này.
Ông ta đột nhiên thấy răng mình đến đánh giết Trần Dật Thần là một sai lầm to lớn.
Sau khi chụp ảnh Amaterasu Takeno xong, Miyamoto Hanzo Trần Dật Thần cũng không buông tha.
Tuy nhiên người nắm trong tay Thương Hội Thiên Thủy này thực tế cũng không có số phận tốt như Amaterasu Takeno.
Amaterasu Takeno, Trần Dật Thần còn cho ông ta giữ lại cái mạng, nhưng Miyamoto Hanzo thì lại bị Trần Dật Thần trực tiếp một cước giẫm nát.
Giống như Trần Dật Thần dự đoán, sau khi anh ra khỏi trụ sở Nhẫn Đường không bao lâu thì mười mấy chiếc xe tuần tra gầm rú đi tới trụ sở Nhẫn Đường, ngoài ra còn có một chiếc trực thăng Falcon màu đen.
Đội tuần tra hành động nhanh chóng như vậy có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, bởi vì Amaterasu Takeno và Miyamoto Hanzo đến Hokkaido bằng máy bay của chính phủ, đội tuần tra biết rõ kế hoạch giết Trần Dật Thần tại trụ sở Nhẫn Đường.
Thứ hai, Trần Dật Thần đã gây ra động tĩnh thực sự quá lớn.
Khi khoảnh khắc quả bom phát nổ và ngọn lửa ngút trời đã không chỉ đánh thức nhiều người đang say giấc nồng mà còn kinh động đến đội tuần tra Hokkaido.
Xảy ra chuyện gì?
Đây là sự nghi ngờ trong lòng của tất cả những người lính tuần tra khi họ chạy đến trụ sở Nhẫn Đường.
Bởi vì theo kế hoạch của Amaterasu Takeno là ông ta và Miyamoto Hanzo tự mình ra tay đánh giết Trần Dật Thần chứ không phải sử dụng vũ khí hiện đại.
Mang sự nghi ngờ lớn như vậy, họ tiến vào trụ sở Nhẫn Đường, khi nhìn thấy tòa nhà ba tầng và phòng chiến đấu đã trở thành đống đổ nát, tất cả đều chết lặng.
Nỗi kinh hoàng không thể diễn tả được tràn ngập tâm trí mọi người.
Mặc dù họ không biết xảy ra chuyện gì nhưng họ dùng cậu em trai dưới háng cũng có thể nghĩ ra được tất cả những điều này chắc chắn là do Trần Dật Thần làm.
“Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức lục soát căn cứ xem có người còn sống không.”
Sau cơn kinh hoàng, người chỉ huy thứ hai của đội tuần tra Hokkaido đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình và ra lệnh.
“Vâng, trưởng ban!”
Gần một nghìn người tuần tra nghe nghe vậy thì rối rít lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, lớn tiếng nhận lệnh.
Dứt tiếng, họ phân tán ra và bắt đầu tiến hành lục soát theo chỉ thị của người chỉ huy thứ hai đội tuần tra Hokkaido.
Mượn ánh đèn trong căn cứ, có thể thấy rõ khuôn mặt của họ tràn đầy vẻ sợ hãi không che giấu được.
Sợ hãi là vì họ bị thủ đoạn của Trần Dật Thần hù dọa.
Sợ hãi hơn nữa là vì họ lo lắng Trần Dật Thần vẫn chưa rời đi… Với thực lực của Trần Dật Thần, nếu như muốn giết họ thì dễ như mổ gà.
“Trưởng ban, chúng tôi đã tìm thấy ngài Amaterasu Takeno ở phòng điều trị, tay chân của ông ấy đã không còn nhưng vết thương đã được xử lý đơn giản, trước mắt vẫn còn sống.”
Một lát sau, đội tuần tra đến phòng điều trị phát hiện ra Amaterasu Takeno thì báo cáo ngay lập tức.
Nghe báo cáo, người chỉ huy thứ hai đội tuần tra Hokkaido vội vàng dẫn người chạy tới phòng điều trị.
“Ây…”
Mặc dù người chỉ huy thứ hai của đội tuần tra Hokkaido đã nghe thuộc hạ của mình báo cáo rằng tay chân của Amaterasu Takeno đã không còn, nhưng khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Amaterasu Takeno vẫn sợ hãi choáng váng ngay tại chỗ.
Trên giường trong phòng điều trị, Amaterasu Takeno được xưng là người thứ nhất dưới Tông sư của nước N toàn thân nhuộm đầy máu.
Vết máu và bụi bặm dính vào nhau, thoạt nhìn cả người ông ta gống như một khối máu thịt đen sì.
Mặc dù các vết thương ở chân tay ông ta đã được cầm máu và băng lại bằng gạc nhưng máu vẫn không ngừng chảy hoàn toàn, miếng gạc đã bị nhuộm đỏ.
Trên mặt ông ta không còn chút phong thái cường giả tuyệt thế nào, đôi mắt vô hồn, như một người chết sống lại.
“Trời…ngài Amaterasu, ở đây xảy ra chuyện gì?” Sau khi hết khiếp sợ, vị chỉ huy thứ hai của Hokkaido không nhịn được mở miệng hỏi.
“Giết…giết tôi đi…”
Amaterasu Takeno không trả lời người chỉ huy thứ hai của đội tuần tra Hokkaido, mà quay lại nhìn anh ta, nói giọng khàn khàn, trong giọng nói mang theo sự cầu xin..