“Ha ha, tốt lắm, cậu đã hiểu được những thủ đoạn chân chính của kiếm thuật Thiên Sơn, đến đi, xuất ra toàn bộ thực lực của cậu.”
Bóng dáng của Võ Chí Châu xuất hiện ngoài tám mét, kéo dài khoảng cách với Thiên Ưng, không che giấu sự tán dương đối với Thiên Ưng.
“Đến đây, tôi hi vọng là cậu có thể để tôi di chuyển một lần nữa.” Võ Chí Châu nở nụ cười, xem ra là ông ta rất xem trọng vãn bối này.
“Võ đại sư quá khen rồi.”
Thiên Ưng vừa mới dứt lời, bóng dáng lại nhanh chóng đi về phía Võ Chí Châu, thanh kiếm ở trong tay không ngừng chém chặt bổ đâm, một chuỗi các chiêu thức đều được Thiên Ưng thi triển, nhưng mà cũng rất tiếc đó chính là lần này lại bị Võ đại sư tránh né rất dễ dàng.
Nhưng mà Thiên Ưng cũng không dừng lại mà liên tục vung ra mười mấy thanh kiếm, chiêu thức kỳ dị, kiếm pháp cổ quái, ép Võ Chí Châu lui ra phía sau một lần nữa.
Thiên Ưng lợi dụng cơ hội chớp thời cơ nhảy lên một cái, mười mấy kiếm lúc nãy hóa thành một kiếm chém xuống phía dưới, một kiếm cản thiên, điểm mấu chốt của kiếm pháp Thiên Sơn, kiếm này có thể cản thiên, kiếm này có thể liệt địa.
Lúc này Thiên Ưng đã hợp với thanh kiếm, Thiên Ưng giáng xuống một kiếm từ trên trời, khí thế mạnh mẽ giống như là bất cứ người nào, bất cứ vật gì cũng không thể ngăn cản một kiếm này.
Gần như là trong nháy mắt thân thể của Thiên Ưng lao xuống, Võ Chí Châu vội vàng di chuyển thân mình, nghiêng người tránh thoát một kích chí mạng, may mắn là đã tránh nhanh, nếu không thì chắc là ông ta chết không thể nghi ngờ gì.
Một màn này mặc kệ là Quản Nam Thiên, Diệp Nam Thiên, Cơ Vô Thường hay là đại sư Phương Chính, ai nấy cũng đều nhìn thấy, Thiên Ưng còn mạnh hơn nhiều lần so với tưởng tượng của bọn họ.
Ánh mắt của Trần Dật Thần lộ ra vẻ trầm tư, thực lực của Thiên Ưng quả nhiên không tầm thường, cho dù mình có đối chiến, muốn thắng đi nữa cũng không dễ dàng.
Ở một bên khác, Sở Hà vẫn là biểu cảm khinh thường như cũ, mặc dù cảnh tượng lúc nãy làm cho anh ta cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng mà anh ta cảm thấy mình vẫn có thực lực tuyệt đối có thể thắng được Thiên Ưng.
“Thiên Ưng, dừng lại ở đây thôi, biểu hiện của cậu rất không tệ, cực kỳ bất ngờ.”
Đúng lúc này, Võ Chí Châu đột nhiên lại mở miệng dừng cuộc luận võ lại, khen ngợi Thiên Ưng không dứt miệng.
“Võ đại sư quá khen rồi, sao tôi có thể dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Võ đại sư được chứ.”
Thiên Ưng vẫn khiêm tốn như cũ, chắp tay cúi đầu với Võ Chí Châu, sau đó quay người đi về phía Thương Bác.
Thấy Thiên Ưngđi tới, Thương Bác nở nụ cười, trong lòng cực kỳ đắc ý.
Biểu hiện ngày hôm nay của Thiên Ưng vô cùng xuất chúng, so với Tam Giới và Cơ Uẩn hồi lúc nãy mạnh hơn không ít, dựa vào thực lực của anh ta, nói không chừng lần này anh ta có thể nắm bắt được vị trí duy nhất, còn có thể tăng thêm thể diện cho phái Thiên Sơn của bọn họ.
Đối với biểu hiện của Thiên Ưng, Cơ Vô Thường, đại sư Phương Chính cũng đã nhận ra thực lực của Thiên Ưng rất mạnh, so với Cơ Uẩn và Tam Giới còn mạnh hơn nhiều lần, cái này khiến cho bọn họ buồn bực không thôi.
Phương Chính nghĩ đến đây lại quay sang nhìn Tam Giới một chút, hận không thể đánh hai bạt tay lên trên cái đầu trọc của anh ta.
Ông ta biết vô cùng rõ ràng, nếu như Tam Giới dùng hết toàn lực thì tuyệt đối cũng sẽ không kém Thiên Ưng bao nhiêu, cho dù cuối cùng không thể có được vị trí đi tỷ thí đi nữa cũng sẽ không làm Phật môn mất mặt.
“Ai là người tiếp theo?”
Võ Chí Châu nhìn về phía Trần Dật Thần và Sở Hà, chờ đợi câu trả lời của bọn họ.
“Này thằng nhóc kia, tôi cho cậu một cơ hội, cậu lên trước đi, tôi sợ nếu như tôi bộc lộ ra thực lực của mình cậu sẽ bị dọa đến nổi không thể đứng vững đó, nhưng mà nếu như cậu quỳ xuống dập đầu với tôi sớm, thế thì chẳng phải cuộc khiêu chiến sinh tử của chúng ta đã kết thúc rồi à?”
Sở Hà cũng không trả lời Võ Chí Châu, hai mắt phát sáng nhìn về phía Trần Dật Thần, trong ánh mắt đều là vẻ khinh thường và trào phúng, giống như sự sống chết của đối phương chỉ là một câu nói của mình.
Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy lời nói cuồng vọng của Sở Hà, Võ Chí Châu và Quản Nam Thiên đều nhíu mày.
Lúc này, bọn họ đã nhìn ra được Sở Hà và Vương Nhất Đao đến đây cũng không phải là bởi vì vị trí đệ nhất võ học cái gì hết, mà là ôm theo suy nghĩ muốn giết chết Trần Dật Thần, trả thù năm đó Diệp Nam Thiên đã cắt mất một tay của Vương Nhất Đao.
“Được, bây giờ tôi tiếp nhận lời khiêu chiến của anh, chờ sau khi tôi hoàn thành cuộc tuyển chọn tôi sẽ tiễn anh lên đường.”
Trần Dật Thần nhìn cũng không thèm nhìn Sở Hà, cười lạnh nói.
Sở Hà cứ khiêu khích nhiều lần, nhục mạ nhóm sư huynh của anh, điều này đã hoàn toàn đụng vào vảy ngược của Trần Dật Thần, làm bùng cháy uy lực giết người của anh.
“Cái thứ ruồi nhặng, không biết tự lượng sức mình.”
Thấy phép khích tướng của mình có hiệu quả, trong lòng của Sở Hà nở nụ cười lạnh, mà lúc này Vương Nhất Đao đứng ở một bên cũng khó nén cảm giác vui sướng trong lòng, xem ra mối thù cụt tay của mình đã có thể được báo rồi.
Mà hai người bọn họ cũng không biết rằng trong ánh mắt của Võ Chí Châu và Quản Nam Thiên ẩn chứa sự khinh thường và kinh ngạc.
Phải biết là trước đó Trần Dật Thần đã tự tay giết chết bọn người Cảnh Đằng, bọn họ biết rất rõ thực lực của Trần Dật Thần, cái cặp sư phụ đệ tử này chắc chắn là muốn chết rồi.
Vừa nghĩ tới kết quả của bọn họ, Võ Chí Châu âm thầm thở dài một hơi, đối với cuộc tuyển chọn ngày hôm nay lại càng qua loa hơn.
Nếu như không phải là phái Thiên Sơn, Phật tông Tây Vực, nhà họ Cơ nhà họ Vương đều tham gia vào cuộc tuyển chọn thì Võ Chí Châu đã trực tiếp giao vị trí võ đạo cuối cùng cho Trần Dật Thần.
Nhưng mà không thể không xem mặt mũi của mấy người bọn họ, cho nên mới đưa ra một cuộc thi đấu tuyển chọn xem như là cho bọn họ chút mặt mũi.
Trong mắt của ông ta, Trần Dật Thần chắc chắn là người đầu tiên dưới Hóa Kình trung kỳ, không ai trong Hóa Kình sơ kỳ có thể là đối thủ của Trần Dật Thần.
“Cậu có mặc tả chưa vậy, đừng có để một lát sợ hãi tè ra quần đó.”
Trần Dật Thần cũng không thèm nhìn Sở Hà mà là phóng ra mấy bước, chuẩn bị tiến hành cuộc tuyển chọn.
Anh muốn dốc hết toàn lực để ứng phó cuộc chiến chọn này, anh muốn dùng một tiếng vang làm nên chuyện kinh người, anh muốn sau khi mình ra tay sẽ không còn người nào dám chế giễu Diệp Nam Thiên.
Bên tai truyền đến giọng nói của Trần Dật Thần, sát ý của Sở Hà lại càng nồng đậm hơn nữa, nhìn thấy đối phương đã đi về phía Võ Chí Châu, cho nên cũng không nói bất cứ câu gì.
Anh ta không cần phải vội, mắt thấy Trần Dật Thần cũng chỉ là sâu bọ, một lát nữa anh ta muốn giết chết đối phương trong ánh mắt của mọi người, báo thù cho sư phụ Vương Nhất Đao.
Vương Nhất Đao không nói gì, chỉ lộ ra một nụ cười lạnh, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của Sở Hà, lúc nãy sở dĩ để Trần Dật Thần ra tay trước chính là sợ sau khi Sở Hà bộc lộ thực lực thì đối phương sẽ sợ hãi rồi đổi ý.
Trước mắt Trần Dật Thần đã ra tay trước, vậy thì không cần phải lo lắng gì nữa, một lát nữa cũng chỉ cần nhìn Sở Hà biểu diễn thôi.
Mà đại sư Phương Chính, Cơ Vô Thường, Thương Bác thì lại mang theo ánh mắt chờ mong nhìn về phía Trần Dật Thần, không biết là Trần Dật Thần sẽ mang đến một sự bất ngờ gì cho bọn họ.
Đời trước của Phật gia Tây Vực, nhà họ Cơ, hiểu biết của bọn họ đối với nhà họ Cảnh cũng không lạ lẫm, mặc dù ông ta không tận mắt nhìn thấy Trần Dật Thần và Cảnh Đằng chiến đấu với nhau.
Nhưng mà Trần Dật Thần lại có thể giết chết Cảnh Đằng, cái này đã nói rõ thực lực của Trần Dật Thần rất mạnh.
Huống hồ gì Trần Dật Thần còn có đủ loại sự tích như giết chết võ giả nước N, cường giả thần bảng, cái này khiến cho bọn họ vô cùng tò mò đối với Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần cất bước đi dưới ánh mặt trời đi về phía Võ Chí Châu, không hề cảm nhận được khí tức ở trên người của Trần Dật Thần, dường như là không phải đến đây đối chiến, mà là đến để giải sầu.
“Hửm?”
Trước khi đối chiến với nhau, tâm tình như nước không gượng nổi một cơn sóng, phần trầm ổn này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Mặc dù lúc nãy Thiên Ưng cũng là như thế này, nhưng mà khí tức của anh ta thu lại là bởi vì để tụ lại, cũng không phải là giống như Trần Dật Thần của hiện tại, bình tĩnh như thế.
Một màn này đã hấp dẫn lực chú ý của Phương Chính đại sư, Thương Bác, Cơ Vô Thường, bọn họ là cường giả trong võ đạo, đương nhiên có thể nhìn ra được.
Cho dù thực lực của võ giả mạnh tới cỡ nào, tâm cảnh cũng vô cùng quan trọng, chỉ dựa vào điểm này Trần Dật Thần đã mạnh hơn rất nhiều so với truyền nhân của bọn họ..