Đỉnh Cấp Rể Quý


Không chỉ bọn họ, ngay cả Quản Nam Thiên và Võ Chí Châu, hai người này là người đã từng nhìn thấy thực lực của Trần Dật Thần, bọn họ cũng âm thầm gật đầu.

Vương Nhất Đao cũng nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cau mày, rất hiếm khi ông ta cảm thấy nặng nề như thế này, nhưng mà nhớ đến thực lực của đồ đệ mình thì cũng yên tâm rồi.

Ông ta cho rằng thực lực là tiêu chí của cường giả, đứng trước thực lực tối cao tất cả các kỹ xảo đều uổng công mà thôi.

Diệp Nam Thiên cũng nhìn thấy một màn này, hai mắt phát sáng, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Mặc dù ông ta là sư huynh của Trần Dật Thần, nhưng mà đã lâu lắm rồi không so tài với Trần Dật Thần, ông ta cũng không hiểu nhiều đối với thực lực của Trần Dật Thần, nói thật thì đối với Trần Dật Thần, trong lòng của ông ta không chắc chắn cho lắm.

Nhưng mà cảnh tượng này đã để Diệp Nam Thiên dấy lên ngọn lửa hi vọng, nhìn Trần Dật Thần bước một bước hai bước ba bước đi về phía Võ Chí Châu.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Dật Thần bước từng bước đi về phía Võ Chí Châu, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, tâm cảnh bình thản, sự bình tĩnh này rất ít khi nhìn thấy ở một người trẻ tuổi, đối với chuyện này thì chỉ có loại cường giả như Hóa Kình hậu kỳ mới có thể đạt đến tâm cảnh như nước.

Trần Dật Thần nhìn như có vẻ bình tĩnh không gợn sóng, nhưng mà thật ra anh đang âm thầm điều động nội kình khiến cho nội kình trải rộng toàn thân, dưới sự dẫn dắt, khí tức lơ lửng không cố định, trông cực kỳ thần bí.

Chẳng mấy chốc Trần Dật Thần đã cách với Võ Chí Châu một khoảng cách không đủ mười lắm mét, khoảng cách này vô cùng nguy hiểm, đối với võ giả Hóa Kình mà nói, khoảng cách này gần như có thể tiến đến trong nháy mắt.

Khoảng cách này chính là khoảng cách mà trước đó Tam Giới và Cơ Uẩn, cùng với Thiên Ưng đã lựa chọn ra tay.

Nhưng đó là bọn họ, không phải là Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần vẫn bước về phía trước như cũ, ba mét, năm mét.

Có chuyện gì vậy?
Mấy người ở đây nhìn thấy như vậy, bọn họ đều ngây người, nhưng mà đại sư Phương Chính, Thương Bác, Diệp Nam Thiên bao gồm cả Vương Nhất Đao cũng đều là cường giả trong Hóa Kình, vừa phân tích liền có thể nhìn ra được lý do.

Anh ta đang chờ chờ đợi một cơ hội.

Khí tức của Trần Dật Thần được khóa chặt, địch không động ta không động.

Đám người vừa phân tích liền có thể đại khái đoán ra được cách làm của Trần Dật Thần, càng như vậy lại càng làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc.

Phải biết là chiến thuật này bình thường là hai người có thực lực không xê xích nhau cho lắm mới có thể khóa chặt khí tức, phán đoán chiêu thức của đối phương, nhưng mà nếu như thực lực chênh lệch quá lớn, vậy thì kết quả của hành động này chỉ có một đó chính là chết, bị người có thực lực mạnh hơn giết chết.

“Chẳng lẽ cậu ta đang tự nhận là mình có thực lực ngang hàng với Võ đại sư hả?” Suy nghĩ này xuất hiện trong lòng của mọi người, nhưng mà rất nhanh liền bị phủ định.

“Hừ, chắc hẳn là cậu ta phải biết là Võ đại sư sẽ không ra tay đối phó với bất cứ vãn bối nào, cho nên cậu ta mới lựa chọn cách làm như thế, đề cao uy vọng của mình, có thể nói là cách làm này cực kỳ ngây thơ, cũng không cao minh gì cho lắm, hơn nữa làm như vậy không những để cho người ta khinh thường, càng khiến cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác chán ghét.” Mấy vị thiên kiêu cũng cho rằng Trần Dật Thần không thể so sánh với Võ đại sư, còn Sở Hà thì trực tiếp mở miệng trào phúng.

Trần Dật Thần cũng không bị lời nói của những người xung quanh ảnh hưởng, anh lần lượt bước từng bước đi tới, lúc này khoảng cách với Võ Chí Châu đã không đủ bốn mét.

Đúng lúc này nội tâm của Võ Chí Châu hiếm khi lại dâng lên một cảm giác bất an.

Tuy nói cảm giác bất an cũng chỉ có một chút, nhưng mà lại hiện lên trong tâm trí của ông ta, làm cho tâm trí của ông ta chấn động, thực lực của ông ta cao siêu hơn, Trần Dật Thần thật sự không nghĩ tới là lúc này ông ta lại có cảm giác bất an.

Nhưng mà dù sao thì Võ Chí Châu cũng là cường giả, võ đạo chí tâm vô cùng kiên định, trong nháy mắt liền xua tan đi nỗi bất an trong lòng, nội kình phun trào, dần dần khóa chặt khí tức của Trần Dật Thần, chờ đợi đối phương ra tay.

Từ đầu đến cuối Trần Dật Thần đều không ra tay, hơn nữa anh cũng không dừng bước, thẳng cho đến khi đi đến gần Võ Chí Châu tầm hai mét, anh mới dừng bước, anh khá bình tĩnh nhìn Võ Chí Châu.

Hành động đó của Trần Dật Thần đập vào trong mắt của người khác làm cho người ta cảm thấy Trần Dật Thần thật sự cuồng vọng đến cực điểm, như là không đặt Võ đại sư vào trong mắt.

Nhưng mà Võ Chí Châu cũng không nói cái gì, sắc mặt trấn định, dường như tất cả đều nằm trong dự liệu.

Nhìn hành động của Trần Dật Thần, đám người đều hoàn toàn ngơ ngác, không biết là Trần Dật Thần muốn làm cái gì.

“Võ đại sư, người nhìn bộ dạng cố làm ra vẻ huyền bí của cậu ta đi, hiển nhiên không đặt người vào trong mắt, người nhất định phải dạy dỗ cậu ta một chút mới được.”
Cơ Uẩn, nhà họ Cơ nhịn không được mà mở miệng nói.

Anh ta biết sau khi Trần Dật Thần giết chết Cảnh Đằng, anh ta vẫn muốn giao thủ với Trần Dật Thần, anh ta muốn xem Trần Dật Thần như là bàn đạp của mình để có thể làm tiến vàng bay xa, nhưng mà thật sự không ngờ tới sau đó lại bị Thiên Ưng của phái Thiên Sơn đánh cho thua cuộc, làm cho trong lòng của anh ta tức giận không thôi.

Dưới loại tình huống này, anh ta nhìn thấy hành vi của Trần Dật Thần, trong lòng rất khó chịu, tự cho là thực lực của đối phương không mạnh, lại đang cố tỏ ra vẻ huyền bí, hấp dẫn lực chú ý.

Mà Tam Giới ở một bên lại nhếch miệng nở nụ cười nhìn Trần Dật Thần: “Xem ra là người anh em này của tôi không phải là người bình thường.”
Thiên Ưng thì đứng ở một bên phân tích Trần Dật Thần, anh ta âm thầm bội phục hành vi của Trần Dật Thần.

Lúc Trần Dật Thần và Thiên Ưng vừa gặp nhau liền bị khí chất trên người đối phương hấp dẫn, có ấn tượng không tệ, mà Thiên Ưng đối với Trần Dật Thần cũng là như vậy.

Cho nên anh ta không cho rằng Trần Dật Thần đang phô trương thanh thế, mà là có chủ ý khác.

“Cái thứ không biết sống chết, giả vờ cái gì mà giả vờ, chỉ cần vừa ra tay thì Võ đại sư chắc chắn có thể dùng một bàn tay giết chết cậu.” Sở Hà cười lạnh nói, anh ta thấy Trần Dật Thần quyết đấu với Võ đại sư, anh tuyệt đối sẽ không có phần thắng.

“Trần Dật Thần, chẳng lẽ là cậu đang muốn để tôi ra tay trước?” Bên tai quanh quẩn lời nói của đám người Sở Hà, Võ Chí Châu suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.

Trần Dật Thần cũng không nói lời nào, ánh mắt trầm ổn như cũ mà nhìn Võ Chí Châu.

“Tôi biết suy nghĩ của cậu, cậu đang chờ tôi lộ rõ sơ hở sau đó cậu lại ra tay, cậu phải biết là làm như vậy rất nguy hiểm, tôi đã ra tay thì cậu sẽ không chịu được.”
Mặc dù Võ Chí Châu hiểu rõ thực lực của Trần Dật Thần, nhưng mà lúc này vẫn cảm thấy Trần Dật Thần có chút cuồng vọng.

Phải biết là Võ Chí Châu đã là nửa bước Hóa Kình hậu kỳ đỉnh phong, đừng nói là Hóa Kình sơ kỳ, ngay cả Hóa Kình hậu kỳ, khoảng cách gần như thế Võ Chí Châu mà ra tay thì đối phương cũng sẽ không đánh trả được.

Còn Trần Dật Thần thì vẫn không nói chuyện.

Cái này khiến trong lòng của Võ Chí Châu không thích cho lắm, đối phương thật sự là một người không biết trời cao đất rộng, đã như vậy, Võ Chí Châu cũng không nói nhảm nữa, bàn tay nắm lại thành móng vuốt, tốc độ vô cùng nhanh, chụp về phía Trần Dật Thần.

Tốc độ của một chiêu này cực kỳ nhanh, nhanh đến nổi không nhìn thấy hình dáng bàn tay của Võ Chí Châu.

Nhìn bàn tay của Võ Chí Châu chụp tới, Trần Dật Thần cũng không bối rối, dường như anh đã sớm dự liệu được động tác của đối phương.

Trần Dật Thần mở to mắt, nội kình phun trào, tốc độ cực kỳ nhanh bắn người trở lại, trong nháy mắt Võ Chí Châu bắt vào không khí.

Nói thì chậm nhưng mà thật ra xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, đám người cho rằng Võ Chí Châu vừa ra tay thì chắc chắn dễ như trở bàn tay, không ngờ tới là Trần Dật Thần lại chạy thoát.

Cái này khiến cho gương mặt già nua của Võ Chí Châu vô cùng bực bội, lúc nãy bị Trần Dật Thần không nể mặt ông ta đã nhịn không được rồi, vốn dĩ muốn dùng một chiêu bắt đối phương, để cho Trần Dật Thần biết rằng không thể khinh thường như thế, thật sự không ngờ tới là đối phương lại có thể tránh khỏi.

Một chiêu của Võ Chí Châu thất thủ, ông ta cũng không dài dòng, nhanh chóng ra chiêu thứ hai, một chiêu này lấy khí thế của sấm sét mà hướng về phía Trần Dật Thần.

Mặc kệ là tốc độ hay là cường độ đều mạnh hơn chiêu thứ nhất rất nhiều, trong nháy mắt khí thế cuồng long chụp về phía Trần Dật Thần.

Vào thời khắc nguy hiểm, Trần Dật Thần vội vàng lui lại tránh khỏi, nhưng mà lúc này bàn tay to lớn của Võ Chí Châu đã chụp tới, làm cho Trần Dật Thần không có đường để đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui