Đỉnh Cấp Rể Quý


“Võ trưởng lão, tôi cho rằng từ ngữ của ông có hơi không thật.”
Lúc này, Vương Nhất Đao đang trầm mặc đột nhiên lại mở miệng nói, chiêm ngưỡng thực lực của Trần Dật Thần, lúc nãy từ kinh ngạc bây giờ lại biến thành một mặt khinh thường như hiện tại.

“Tôi thừa nhận là thực lực của Trần Dật Thần sư đệ của Diệp Nam Thiên là không tệ, nhưng mà kém xa tiêu chuẩn ông đã nói, không nói tới thực lực của kẻ thù ở nước N, chỉ đơn giản là trong giới võ học nước H, cậu ta có thể chiếm vị trí nào cơ chứ?
Hiển nhiên là cậu ta không đạt đến trình độ như Diệp Nam Thiên nói, như vậy có phải Võ trưởng lão nói hơi sai rồi không.”
Vương Nhất Đao còn chưa dứt lời, đám người đồng loạt nhìn về phía ông ta.

“Ồ, theo như Vương đại sư có vẻ như là Trần Dật Thần không bằng đồ đệ của ông?”
Biểu cảm của Võ Chí Châu không vui, Vương Nhất Đao chất vấn ông ta ở trước mặt của nhiều người như thế hiển nhiên là không cho ông ta mặt mũi.

Hơn nữa, người khác không biết nhưng mà ông ta lại cực kỳ rõ ràng, lúc nãy thực lực mà Trần Dật Thần bộc lộ thật sự đã vượt qua khỏi đánh giá trước đó của bọn họ, hơn nữa tuy là lúc nãy ông ta có chút chật vật nhưng mà cũng không thể không nói ông ta thật sự bội phục người hậu bối này.

Đương nhiên còn có một ý nghĩa khác, sở dĩ nâng Trần Dật Thần lên cũng coi như cho mình một cái bậc thang hạ xuống mà thôi.

“Hừ, nhiều lời vô ích, thử một chút liền biết thôi.”
Vương Nhất Đao lạnh nhạt đáp lời, trong lời nói tràn đầy sự tự tin và trào phúng.

Sau khi nghe thấy lời nói của Vương Nhất Đao, đám người lại ngẩn người, không biết rốt cuộc là Vương Nhất Đao có sức lực gì lại dám nói ra lời như thế ở trước mặt của mọi người.

Vừa rồi các trưởng bối trong gia tộc có mặt ở đây đã nhìn thấy thực lực của Trần Dật Thần, đồng thời cũng âm thầm lấy truyền nhân của mình ra so sánh, cho thấy rằng họ không phải là đối thủ của Trần Dật Thần.

Ngoài ra, Võ Chí Châu còn nói Trần Dật Thần là người đứng đầu dưới Hóa Kình trung kỳ.

Vương Nhất Đao sẽ không thể nhìn không ra, trong tình huống này mà đối phương còn tự tin như thế, hiển nhiên cực kì thấu hiểu thực lực của đồ đệ mình.

Cái này khiến cho đám người có chút chờ mong đối với thực lực của Sở Hà, không biết rốt cuộc Sở Hà đã đạt đến cảnh giới gì.

“Haha, thật à, vậy thì cứ ra tay đi, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là đồ đệ của ông mạnh tới cỡ nào.”
Võ Chí Châu tối mặt, hiển nhiên là đối phương đã làm ông ta cảm thấy bất mãn.

Không đợi Vương Nhất Đao mở miệng, Sở Hà đột nhiên bước lên mấy bước rồi nói: “Võ đại sư, người đã nói nếu như đổi lại mười năm trước thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Dật Thần, nói như vậy thì thực lực của Trần Dật Thần đều mạnh hơn ba người khi trước, tôi có thể hiểu như vậy được không?”
Võ Chí Châu nghe thấy lời nói này, không biết là đối phương muốn làm cái gì, nhướng mày nói: “Không sai.”
“Nếu nói như vậy thì chuyện cũng đơn giản thôi, tôi không cần phải tham gia vào lần tuyển chọn này.” Đôi mắt của Sở Hà lộ ra vẻ tàn ác, nhìn Trần Dật Thần rồi nói: “Chỉ cần bắt cậu ta làm thịt, vậy chẳng phải tôi đã trực tiếp có thể nhận được hạng nhất của cuộc tuyển chọn võ đạo.”
Trong giọng nói của Sở Hà không hề che giấu sát ý với Trần Dật Thần.

“Cậu vẫn còn muốn tiếp tục khế ước sinh tử à?”
Võ Chí Châu cau mày, ánh mắt dò xét Sở Hà trên dưới, muốn nhìn ra chút gì đó.

Trần Dật Thần đã lộ ra thực lực kinh khủng của mình, nếu đã như thế này mà đối phương vẫn còn muốn tiếp tục thực hiện khế ước như cũ, rốt cuộc là cậu ta có chiêu bài gì.

“Trước đó tôi đã đồng ý thì đương nhiên phải thực hiện, chắc là Võ trưởng lão sẽ không nhúng tay vào việc này đâu nhỉ?”
Nụ cười của Sở Hà cực kỳ tự tin, dường như là anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng thất bại của Trần Dật Thần ở trong lòng, bị anh ta giết chết, trước mắt anh ta có một điểm cố kỵ đó chính là sợ Võ Chí Châu sẽ nhúng tay vào việc này.

Nếu như Võ Chí Châu ra tay ngăn cản, mặc dù làm trái với quy định nhưng mà Vương Nhất Đao và Sở Hà đúng là không thể nói cái gì.

“Vương đại sư cần phải suy nghĩ trước khi hành động.”
Võ Chí Châu cũng không nhìn Sở Hà mà là đưa mắt nhìn về phía Vương Nhất Đao.

“Hừ, hôm nay đồ đệ của tôi chắc chắn sẽ đòi lại công đạo thông qua sư đệ của Diệp Nam Thiên, xử cậu ta!”
Lời nói của Vương Nhất Đao rất ngoan độc, ở trước mặt của mọi người mà không hề che giấu hận ý và sát ý đối với Trần Dật Thần.

“Ha ha, không sao hết, thế giới này có quá nhiều người không biết tự lượng sức mình, nếu như anh ta đã muốn tìm cái chết, vậy thì tôi tác thành cho anh ta.”
Ánh mắt của Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Sở Hà, không thèm để ý tới sự uy hiếp của đối phương.

“Cái thứ không biết sống chết, giết cậu không cần phải tốn nhiều sức.” Sở Hà cười lạnh, tay cầm bảo vật gia tộc truyền lại là Thanh Long bảo đao, cất bước đi về phía Trần Dật Thần.

“Rầm.”
“Rầm.”
“Rầm.”
Sở Hà bước tới, mỗi một bước rơi xuống đều có sức lực mạnh ngàn cân, nền đất xi măng căn bản không có cách chịu đựng mà để lại dấu chân, giờ phút này khí thế của Sở Hà uy phong lẫm liệt, rất có cảm giác của chiến thần.

Lúc bước đi, khí tức của anh ta không ngừng được kéo lên, nhìn giống như là không còn bước đột phá, vậy mà đã đột phá đến cảnh giới Hóa Kình sơ kỳ.

“Hóa Kình trung kỳ!”
Cơ Uẩn vẫn luôn quan sát, lúc Sở Hà tràn ra khí tức, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên thay đổi, khí tức dao động ở trên người của đối phương chỉ thuộc về cao thủ Hóa Kình trung kỳ.

Cảnh tượng này làm tất cả những người ở đây cảm thấy chấn động, có thể nói ngoại trừ Trần Dật Thần ai nấy cũng đều bị cảnh giới Hóa Kình trung kỳ của Sở Hà hấp dẫn.

Trong lòng của bọn họ đều hiểu loại Hóa Kình trung kì như Sở Hà là đến từ môn phái truyền thừa lâu đời, mà những môn phái thế tục không thể so sánh với những Hóa Kình trung kỳ trong các môn phái đó, căn bản không phải cùng một đẳng cấp.

Những môn phái truyền thừa lâu đời, bình thường tu luyện võ đạo thời cổ, bọn họ sẽ không tùy tiện đột phá, hơn nữa sẽ dừng lại ở một cảnh giới đến mấy năm, sau khi đã hiểu hoàn toàn cảnh giới này không hề có kẻ hở mới có thể nén khí tức trong người để có thể để đột phá cảnh giới tiếp theo.

Nói một cách đơn giản, võ giả hiện tại thường thường chỉ có thể nén khí tức một nửa sau, đột phá như thế, cảnh giới tuy cao nhưng mà thực lực vốn có cũng không có bao nhiêu, chỉ có tiếng mà không có miếng.

Mà đồ đệ của môn phái truyền thừa lâu đời thì nén khí tức vô hạn qua mười thành mới có thể đột phá.

Đây cũng chính là tại sao hiện tại biết rõ ràng cảnh giới ở sơ kỳ lại có thể giết chết võ giả trung kỳ, bởi vì khí tức tồn tại trong cơ thể của hai người bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc.

Đến lúc này mọi người mới bừng tĩnh đại ngộ, đôi sư phụ đệ tử Vương Nhất Đao sở dĩ không đồng ý thay đổi khế ước sau khi Trần Dật Thần lộ ra thực lực vì là Hóa Kình trung kỳ, hơn nữa Hóa Kình trung kỳ chân chính đối chiến với sơ kỳ, chỉ dựa vào khí tức đã có thể khống chế đối phương hoàn toàn.

Sở dĩ Sở Hà ra tay cuối cùng cũng là có kế hoạch, giờ phút này anh ta lộ ra thực lực chân chính vì để giết chết Trần Dật Thần.

Ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, không để bọn họ kịp phản ứng, khí tức của Sở Hà đã nhảy lên đến đỉnh điểm, sau đó khí tức tràn ra trực tiếp khóa chặt Trần Dật Thần.

Tràn đầy sát khí, Sở Hà trông như là ma thần đến từ địa ngục.

Nhưng khiến người nghẹt thở cũng không ảnh hưởng đến tâm cảnh của Trần Dật Thần, lúc này anh vẫn đứng vững như núi thái sơn.

Mà đám người Cơ Uẩn, Tam Giới và Thiên Ưng đứng quan sát ở xung quanh lại âm thầm kinh hãi, thực lực của Sở Hà quá mạnh, bọn họ tự hỏi nếu như bọn họ đối chiến với Sở Hà, chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì, căn bản cũng chẳng có phần thắng.

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều chẳng là cái thá gì hết.

“Có thể chết ở trong tay của tôi là phúc phận cậu đã tu luyện ở kiếp trước, cậu có thể nhắm mắt rồi.”
Lúc này, khí thế của Sở Hà lên tới đỉnh điểm, nhìn Trần Dật Thần giống như là con hổ đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui