Nhìn thấy biểu hiện của đồ đệ Sở Hà cùng với phản ứng của mọi người, trong lòng Vương Nhất Đao cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nam Thiên, hôm nay đã có thể rửa mối hận cụt tay năm đó từ trên người của Trần Dật Thần.
“Dật Thần.”
Thực lực của Sở Hà quá mạnh, hơn nữa trên người còn đang tràn ra sát ý nồng đậm, lại cộng với ánh mắt lúc nãy của Vương Nhất Đao, Diệp Nam Thiên cũng không kiềm chế được vội vàng gọi tên của Trần Dật Thần, ông ta muốn ngăn cản cuộc quyết đấu này.
Ông ta cũng biết hiện tại mình mở miệng thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi, nhưng mà nếu như so sánh với tính mạng của Trần Dật Thần, vậy thì tất cả đều không quan trọng, quan trọng là bởi vì Trần Dật Thần chính là Hóa Kình sơ kỳ.
Mà Sở Hà thì đã đạt đến Hóa Kình trung kì, là Hóa Kình trung kỳ chân chính, cũng không phải là một tên tay mơ.
Lại cộng với thanh bảo đao ở trong tay, phần thắng của Trần Dật Thần cực kỳ nhỏ.
Hơn nữa, bây giờ vẫn còn chưa chính thức bắt đầu, là thời gian tốt nhất để ngăn cản.
“Ồ, sao vậy? Hiện tại Diệp Nam Thiên sợ rồi hả?”
Gần như là cùng lúc Diệp Nam Thiên gọi tên của Trần Dật Thần, Vương Nhất Đao lại lạnh giọng nói: “Diệp Nam Thiên, chẳng lẽ ông muốn bội ước trước mặt của mọi người, đừng có quên đây là cuộc quyết chiến giữa hai đứa nó, ông cũng không thể tham gia vào.”
Vương Nhất Đao chớp mắt, gần như là nghĩ ra cái gì đó rồi lại tiếp tục nói: “Có điều nể tình chúng ta là bạn cũ lâu năm, tôi có thể cho ông một cơ hội không giết chết Trần Dật Thần, chỉ có điều sư huynh đệ hai người dập đầu xuống đây, sau đó nói xin lỗi, vậy thì cuộc khiêu chiến sinh tử lần này coi như bỏ qua, như thế nào?”
“Ông…”
Diệp Nam Thiên mặt đỏ tới mang tai, trong lòng tức giận không thôi, Vương Nhất Đao thật sự quá vô liêm sỉ, nếu như Trần Dật Thần làm như vậy thế thì sau này khi nhớ đến đôi sư phụ đệ tử Sở Hà, Vương Nhất Đao, tất nhiên tâm trạng sẽ không tập trung, cũng sẽ dậm chân tại chỗ trên con đường võ đạo, càng quan trọng hơn là trận khiêu chiến sinh tử này thu hút quá nhiều sự chú ý của người khác, một khi Trần Dật Thần quỳ xuống nhận lỗi vậy thì anh cũng không có cách nào đặt chân trong giới võ giả ở nước H.
Không chỉ có như thế, anh cũng sẽ bị người ta phỉ nhổ, tham sống sợ chết, vì mạng sống mà không thương tiếc quỳ xuống dưới chân của kẻ thù.
Diệp Nam Thiên không thể chấp nhận được những thứ này.
“Sư huynh cứ yên tâm đi.”
Sao Trần Dật Thần có thể không biết suy nghĩ của Vương Nhất Đao được chứ, lúc trước khi mà anh đồng ý vụ cá cược này thì anh đã không nghĩ tới chuyện lùi bước, cho dù cuối cùng anh có chết đi nữa thì cũng không thẹn với lương tâm.
Hơn nữa, Trần Dật Thần là người bình thường à?
Nhìn ánh mắt kiên định và tự tin của Trần Dật Thần, Diệp Nam Thiên do dự một chút, cuối cùng không nói gì nữa, ông ta hiểu sư đệ của mình.
Hơn nữa, Trần Dật Thần cũng sẽ không đánh một trận chiến mà mình không nắm chắc, nếu như anh đã nói như vậy, thế thì tất nhiên trong lòng đã xác định, nghĩ đến đây, nỗi bất an và khủng hoảng trong lòng Diệp Nam Thiên cũng đã dần dần hòa hoãn.
Mà lúc này cho dù là Võ Chí Châu, Phương Chính, Cơ Vô Thường, Thương Bác hoặc là Quản Nam Thiên, ai nấy cũng đều coi trọng trận chiến này.
Cho dù trước đó Trần Dật Thần biểu hiện rất mạnh, thực lực cũng không bình thường, cũng nhận được sự đánh giá rất cao của Võ Chí Châu, nhưng dù có như vậy bọn họ vẫn không tin là Trần Dật Thần sẽ thắng, hoặc là nói tỷ lệ thắng vô cùng thấp.
Trái lại Sở Hà là Hóa Kình trung kì chân chính, cường giả như thế này mặc kệ là đặt ở đâu, tùy tiện giẫm chân một cái cũng có thể được mọi người đánh giá cao.
Bọn họ không biết là Trần Dật Thần có thực lực tiềm ẩn gì có thể dùng để so chiêu với cao thủ Hóa Kình trung kỳ, cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, lúc nãy Trần Dật Thần để lộ thực lực, đám người cũng suy đoán giống như Sở Hà.
“Đúng là không biết trời cao đất rộng.”
Nhìn ánh mắt của Trần Dật Thần, Sở Hà nhịn cười không được, loại cảm giác này giống như là một đứa bé đang cầm bảo đao ở trong tay đứng trước mặt người trưởng thành.
“Năm đó sư huynh của tôi đã chặt đứt một cánh tay của sư phụ anh, ngày hôm nay, tôi muốn cái mạng của anh.”
Ánh mắt của Trần Dật Thần lạnh lùng, khí tức nghiền ép lan tràn bốn phía, dạt dào ý chí chiến đấu.
Trận chiến này không chỉ liên quan đến sống chết của mình, còn có một tầng ý nghĩa là vì anh muốn cứu vớt lại mặt mũi của Diệp Nam Thiên, cùng lúc đó anh phải có được vị trí cuối cùng của cuộc tuyển chọn võ đạo, từ đó tham gia vào giải thi đấu thế giới, chỉ có như thế này mới có thể có được tin tức kẻ thù của Diệp Nam Thiên.
Cho nên trong trận chiến này, cho dù là đánh giá từ góc độ nào anh cũng chỉ có thể thắng, không thể thất bại.
“Haha, không biết sống chết.”
Sở Hà cười lạnh nói: “Sở dĩ tôi học võ chính là vì để báo mối thù năm đó cho sư phụ, thật sự không nghĩ tới là Diệp Nam Thiên tự nhiên lại bị người ta đánh cho tàn phế, hoàn toàn trở thành một tên phế vật, vậy thì mối thù của ông ta do cậu đến đỡ đi.
Cậu đừng có trách tôi, muốn trách cũng chỉ có thể trách cậu không nên là sư đệ của Diệp Nam Thiên.”
“Đi chết đi.”
Sở Hà vừa mới dứt lời, Trần Dật Thần hét lớn một tiếng, khí tức nhảy cao đến cực điểm, khí thế cả người tràn đầy, điều động nội kình dung nhập vào hai chân khiến cho tốc độ càng nhanh hơn, trong nháy mắt liên biến mất tại chỗ.
Như một con rồng điên cuồng táo bạo phi thẳng về phía Sở Hà.
Lúc này, sát ý của Trần Dật Thần không hề yếu hơn Sở Hà nửa điểm, cả người giống như cây kiếm sắc bén bắn ra khỏi vỏ, khí thế không thể đỡ nổi.
Thân hình của Trần Dật Thần xuất hiện, sau đó vung nắm đấm về phía Sở Hà.
Nội kình hội tụ vào hai tay làm cho lực đạo nắm đấm của anh vô cùng mạnh, đánh bên trái bên phải, hai quyền hóa thành tàn ảnh, đánh thẳng về phía mặt của Sở Hà.
Tàn bước long hình.
Trần Dật Thần cũng không sử dụng võ đạo do mình tự sáng chế ra mà lấy một quyền pháp trong võ đạo khác, triển khai đòn tấn công với Sở Hà, bản thân đã đến gần Sở Hà, nắm đấm của anh lấy thế như sét đánh, truyền ra một trận oanh tạc.
“Muốn chết à!”
Ánh mắt của Sở Hà co rút mãnh liệt, Trần Dật Thần ra tay quá nhanh chóng, vậy mà trong lúc nhất thời Sở Hà không kịp phản ứng lại, vội vàng lui ra phía sau tránh né.
Trần Dật Thần thấy như vậy thì thừa thắng xông lên, chân phải hung hăng đạp mạnh, nền đất xi măng vỡ vụn, sau đó bàn tay nắm lại một nửa thành móng vuốt rồi nhào về phía mặt của Sở Hà.
Trần Dật Thần trông có vẻ rất táo bạo, ra tay liên tục, trên thực tế nội tâm của anh cực kỳ tỉnh táo, chiêu thứ nhất đều không phải là ra tay tùy tiện, tay trái của Trần Dật Thần tấn công tay phải phòng thủ, có thể nói là tiến có thể công, lùi có thể thủ, chỉ cần đắc thế thì thừa thắng xông lên, nếu như rơi vào thế hạ phong thì cứ lui lại phòng thủ, kế hoạch cực kỳ chu đáo chặt chẽ.
“Cút đi.”
Sở Hà nổi giận, lúc nãy ra tay đã bị Trần Dật Thần áp chế, lúc này anh ta đã bị cuốn lấy không có cách nào dốc hết toàn lực, hét lớn một tiếng rồi đá một đá ra ngoài, chuẩn bị kéo dài khoảng cách của hai người.
Thực lực của Sở Hà mạnh hơn Trần Dật Thần một chút, cho nên anh ta chuẩn bị dựa vào thực lực của mình để liều mạng với Trần Dật Thần, nhưng mà nhìn thấy Trần Dật Thần ra chiêu không theo dự liệu, hơn nữa còn tiếp cận với Sở Hà, làm cho anh ta không có cách ra tay.
Sở Hà liên tiếp đá ra mấy cước đều bị Trần Dật Thần tránh khỏi, sau đó dùng cả tay chuẩn bị bắt lấy Trần Dật Thần.
Nhưng mà đúng lúc này, Trần Dật Thần lại thay đổi chiêu thức, tấn công ba đường dưới của Sở Hà.
Đổi quyền sang chân, Trần Dật Thần biến hóa quá nhanh, đến mức trong một khoảng cách ngắn Sở Hà căn bản cũng không kịp phản ứng.
Bốp một tiếng, Trần Dật Thần đá một đá vào cổ tay của Sở Hà, phản ứng lại không nhanh như thế, lại cộng thêm khoảng cách quá ngắn, Sở Hà căn bản không tránh được, chỉ có thể rót nội kình vào trong tay với một mức độ lớn để bảo vệ sự an toàn của mình.
Mặc dù là như thế, cổ tay của anh ta vẫn truyền đến cơn đau kịch liệt rách cả gan bàn tay, máu tươi chảy ròng ròng, càng quan trọng hơn là anh ta bởi vì cánh tay bị đau mà buông lỏng tay theo bản năng, thế là thanh bảo đao ở trong tay rơi xuống.
Đối với quân nhân mà nói, vũ khí chính là sinh mệnh thứ hai..