Đỉnh Cấp Rể Quý


Đối mặt với vẻ mặt sao cũng được của Tam Giới, anh cũng chẳng có hứng thú gì với việc này, người nào được vị trí cuối cùng cũng không quan trọng.

Anh chỉ hy vọng có hể nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, sau đó có thể ra ngoài tận hưởng cuộc sống sung sướng bên ngoài.

“Được, nếu không có ý kiến gì nữa vậy thì cứ quyết định như vậy đi.

Tôi sẽ báo cáo với tổ chức chuyện này để bọn họ đưa ra quyết định cuối cùng!”
Võ Chí Châu trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói: “Vậy cuộc tuyển chọn hôm nay đến đây là kết thúc!”
“Các vị tôi xin phép về trước!”
Võ Chí Châu chắp tay chào mọi người, sau đó xoay người rời đi.

Vừa rồi tuy rằng Trần Dật Thần không ép Cơ Uẩn quyết đấu với mình, thế nhưng vẻ mặt Cơ Vô Thường cũng không nén được sự tức giận.

Trong lòng mọi người đều rõ, Cơ Vô Thường không dám quyết đấu với Trần Dật Thần nên mới lùi bước.

Hơn nữa thái độ của Trần Dật Thần cũng không quá cứng rắn, đủ để cho Cơ Vô Thường mặt mũi.

Lúc này anh ta cũng không muốn dừng lại quá nhiều.

“Trần Dật Thần, tôi rất bội phục anh, thực lực của anh rất mạnh nhưng tôi cũng không cam lòng để anh chênh lệch với tôi quá nhiều.

Tôi hy vọng có một ngày, hai chúng ta có thể quyết đấu một lần!”
Thiên Ưng trầm mặc một lát rồi nói với Trần Dật Thần.

“Ha ha, anh Thiên Ưng cứ nghiêm túc quá.

Có cơ hội chúng ta sẽ so tài một chút!”
Trần Dật Thần có ấn tượng rất tốt với Thiên Ưng, anh cảm thấy đối phương mới là một võ giả chân chính.

Nghe câu trả lời của Trần Dật Thần, Thiên Ưng nở nụ cười, gật đầu.

Thương Bác chắp tay chào mọi người, sau đó đưa Thiên Ưng rời khỏi nơi đó.

Thấy mọi người định rời đi, Tam Giới không chờ được đi đến bên cạnh Trần Dật Thần, nói: “Tôi nói này người anh em, khi nào chúng ta được đi chơi hử!”
Thấy dáng vẻ bất cần đời của Tam Giới, mặt của Phương Chính trầm xuống, chỉ hận không thể đánh lên cái đầu bóng lưỡng của anh ta.

“Chuyện này, người anh em, tôi còn chút chuyện cần phải xử lý, anh cứ về trước đi chiều tôi sẽ liên lạc với anh, chúng ta sẽ uống một bữa!”
Trần Dật Thần đắc ý cười nói với Tam Giới.

Lúc này Tam Giới lại càng phấn khích hơn, cảm giác này còn vui hơn cả trúng số.

Phương Chính đại sư đưa Tam Giới rời khỏi đó, nơi đây chỉ còn lại ba người Trần Dật Thần, Diệp Nam Thiên và Quản Nam Thiên.

“Trần Dật Thần, vừa rồi đệ đồng ý khiêu chiến với Vương Nhất Đao, đúng là liều lĩnh thật đấy!”
Diệp Nam Thiên cau mày, vẻ mặt lo lắng.

“Đúng vậy, tuy rằng Vương Nhất Đao đã bị gãy một cánh tay thế nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn tới sức chiến đấu của ông ta.

Ông ta đã tới Hóa Kình hậu kỳ, nếu quyết đấu với ông ta, anh sẽ không có cửa thắng đâu.

Hơn nữa, Vương Nhất Đao tuyệt đối sẽ không phạm những sai lầm ngây thơ như thế!”
Quản Nam Thiên thở dài, cũng cho rằng quyết định của Trần Dật Thần không ổn chút nào.

Trần Dật Thần đứng bên cạnh lắng nghe, trước đó khi nhìn thấy vẻ lo lắng của sư huynh và Quản Nam Thiên, muốn gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, anh cũng biết có chuyện.

“Sư huynh, Quản tiền bối, mọi người không cần lo lắng.

Tôi làm vậy là có nguyên do cả.

Vương Nhất Đao và sư huynh có thù oán với nhau, vì để báo thù mà ông ta đã dùng rất nhiều tinh lực của mình.

Nhưng hôm nay, học trò duy nhất của ông ta lại chết dưới tay tôi, ông ta hận tôi đến thấu xương.

Dưới tình huống đó, tôi sẽ vô cùng nguy hiểm, sư huynh và tiền bối cũng không thể ở cạnh bảo vệ tôi mãi được.

Thế nên tôi nói ước định nửa năm, hơn nữa các vị tiền bối đều ở đây.

Dưới tình huống này tôi sẽ ít nguy hiểm hơn!”
“Ừm, không tồi.”
Sau khi Diệp Nam Thiên và Quản Nam Thiên nghe Trần Dật Thần giải thích thì âm thầm gật đầu.

Quả thật, với biểu hiện vừa rồi của Vương Nhất Đao, nếu không có các vị đại sư và Võ Chí Châu ở đây, e rằng Trần Dật Thần đã bị đối phương giết chết.

“Còn một chuyện nữa, sở dĩ tôi chọn khiêu chiến với ông ta cũng là để tạo chút áp lực cho bản thân.

Tôi nghĩ dưới áp lực này, trong lòng tôi sẽ không bị phân tâm, một lòng muốn nâng cao cảnh giới võ học của chính mình.

Nếu có thể đột phá cũng không phải chuyện gì xấu.

Hơn nữa sau lần này chính là trận đấu cấp thế giới, kỳ lạ chính là những cường giả đến từ những gia tộc lánh đời không có một người nào, điều này khiến người khác không thể không cảm thấy nghi ngờ, cuộc tranh tài lần này có gì đó hơi kỳ lạ.

Tôi mơ hồ cảm nhận được có chuyện gì đó sắp xảy ra, thế giới sắp sửa đón nhận một chuyện lớn, có lẽ sẽ là đại loạn!”
“Ừ, không sai!”
Trần Dật Thần lụm nhặt được rất nhiều tin tức từ Võ Chí Châu.

Mà khi phân tích mấy chuyện này khiến người khác cảm thấy mình như bị mây đen bao phủ.

Hiện giờ, Trần Dật Thần xứng đáng là một cường giả không thể khinh thường trong những người đồng lứa.

Nhưng như vậy vẫn chưa khiến anh hài lòng, ngược lại áp lực càng lúc càng lớn.

Cái gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm lại càng lớn.

Sau này có lẽ Trần Dật Thần không thể thích gì làm nấy được nữa.

“Trần Dật Thần, cậu không cần nghĩ nhiều quá, áp lực quá lớn.

Nếu cậu quá nóng lòng thì có khi sẽ bị trở nên kém cỏi, chỉ cần không thẹn với lòng là được rồi.”
Trần Dật Thần đưa sư huynh và Quản Nam Thiên đến chỗ ở.

Lúc gần đi, sư huynh vẫn lo lắng không yên, lên tiếng nhắc nhở.

“Sư huynh cứ yên tâm đi!”
Trần Dật Thần gật đầu rồi xoay người rời đi.

Quản Nam Thiên từng nói, có lẽ trong tương lai thế giới võ thuật sẽ đổi chủ.

Trời mùa hạ, thời tiết nóng bức, mặc dù là buổi tối, nhiệt độ vẫn không tốt lắm trừ phi ở trong phòng còn ra ngoài đường sẽ giống như là miếng thịt nướng đang đi vậy.

Thế nhưng, đối với đàn ông mà nói mùa hạ vẫn vô cùng tốt.

Bởi lẽ vào thời gian này có thể nhìn thấy những cô gái nhỏ mặc đồ phong phanh đi trên đường, tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp chốn thành thị.

“Quào, anh nhìn cô gái xinh đẹp kia đi, thật là đẹp.

Ấy ấy ấy, anh nhìn người đẹp chân dài kia, mặc ít vải dữ.

Cái quần đó còn bé hơn cái quần lót của tôi!”
Tam Giới đi trên đường mà hưng phấn không thôi.

Nhìn những người đẹp đang đi này, hắn cảm thấy đến đây thật đáng.

Không bao lâu, ba người Tam Giới, Vũ Văn Bác và Trần Dật Thần bọn họ đã đến được quán rượu, người nào người nấy mặt đỏ hây.

Sau khi Vũ Văn Bác và Tam Giới gặp nhau bèn uống mấy chén, chỉ cảm thấy họ gặp nhau quá muộn.

Hai người uống không ít rượu, mà Trần Dật Thần cũng không uống nhiều mấy, chỉ huých bọn họ mấy cái tượng trưng.

Bữa tiệc kết thúc êm đẹp, bọn họ vẫn chưa về.

Vũ Văn Bác gọi một cuộc điện thoại, một chiếc xe chạy tới rồi đưa Tam Giới và Trần Dật Thần đi quán bar CWA lớn nhất Tây Lương.

CWA là quán bar nổi tiếng nhất Tây Lương, thậm chí là cả nước H.

Đất mặt bằng lớn hơn mười mẫu, cho dù là thiết bị hay vật trang trí đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vừa hay buổi tối nơi này chính là thiên đường của giới trẻ.

Phần đông đều là những em gái dễ nhìn, tụ tập ở đây nhảy nhót.

Nhưng điểm đặc sắc nhất chính là, buổi tối ở đây có mấy em đào bồi rượu.

Mấy em đào ở đây ai ai cũng xinh đẹp như hoa, làn da mượt mà như nước.

Hơn nữa những em đào này đến từ mọi nơi khác nhau, có thể nói đây là một loại thủ đoạn kinh doanh chủ yếu của quán bar.

Vốn dĩ những nơi như quán bar này sẽ có tình hình quản lý vô cùng nghiêm ngặt nhưng quán bar lại không bị niêm phong, thậm chí còn có người đến nơi này tìm việc.

Trong lúc nhất thời, ông chủ phía sau quán bar trở thành đề tài bàn tán, rất nhiều người đoán thân phận của người này vô dùng khó dò.

Buổi tối, mười giờ rưỡi hơn.

Một chiếc xe đắt tiền đỗ trước cửa quán bar, Trần Dật Thần, Vũ Văn Bác và Tam Giới ra khỏi xe.

“Văn Bác à, cậu không hổ là tri kỷ của tôi, bạn bè của tôi!” Tam Giới nhìn quán bar được trang trí xa hoa, kích động tới nỗi nói năng lộn xộn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui