“Ừm, Trần Dật Thần này rất không tồi, thực lực rất mạnh!”
William híp mắt lại lộ ra sự hứng thú, từ rất lâu trước đó hắn đã nghe nói về cái tên Trần Dật Thần.
Một người, một thân một mình xông vào nước N cứu người, sau đó lại giết hai vị cường giả trên thần bảng.
Rất không đơn giản.
Sau đó William giao cho Evka việc tìm hiểu tin tức của Trần Dật Thần.
Hắn đã xem Trần Dật Thần là đối thủ của mình rồi.
“Còn có một chuyện khác nữa, những ngày gần đây ban tổ chức võ thuật đột nhiên báo rằng số người tham gia đợt này tăng gấp hai lần!”
“Ha ha, không sao, chẳng qua là mấy tên hề một vở hài kịch.
Cho dù là những người được chọn trước đó cũng không quan trọng.
Trong trận đấu này, những người đó chỉ là lá cây làm nền cho kẻ mạnh!”
Trong giọng nói của William lộ ra vẻ kiêu ngạo, tiếp tục nói: “Evka, mấy ngày tới cô phải điều tra Trần Dật Thần cho tường tận cho tôi.
Tất cả những thế lực đối địch với anh ta cũng điều tra luôn, có người của những thế lực này tham gia thi đấu hay không, còn nữa, làm một bảng đánh giá đơn giản thực lực của những thế lực này luôn!”
“Vâng, thưa thủ lĩnh!”
Evka vội vàng đáp lời, nhưng cô vẫn hơi khó hiểu, do dự rồi hỏi: “Thủ lĩnh, với thực lực của ngài tuyệt đối có thể giành được thắng lợi cuối cùng của trận đấu này, ngài còn lo lắng tìm hiểu chuyện này làm gì?”
“Không có gì, tôi chỉ sợ Trần Dật Thần sẽ chết sớm thôi!”
Trong lời nói của William có thể thấy được, hắn chỉ coi Trần Dật Thần là một người bị phán tội tử hình.
Quan trọng là do ai hạ đao mà thôi, nếu cuối cùng vẫn không thể quyết đấu với Trần Dật Thần sẽ là tiếc nuối của hắn.
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
Evka như bừng tỉnh, với cảnh giới của William có thể giết người có cùng thanh danh hiển hách như hắn mới có giá trị.
Nam Mĩ, trong rừng rậm nguyên thủy.
Có một người nguyên thủy ăn mặc như đàn ông đi lại trong khu rừng.
Người nọ quấn quanh một cái váy da, chính là một con báo trưởng thành bị giết chết rồi lột da mặc trên người.
Người nọ cầm một cái rìu đá, vừa đi vừa vung lên vung xuống, những cái cây hoặc nhánh cây phía trước bị chặt, mở ra một con đường.
Có rất nhiều thú dữ trong rừng nguyên sinh nhưng cho dù là loại thú dữ nào gặp người nọ đều lộ ra vẻ sợ hãi, chạy trốn ngay tắp lự.
Đó là do sát khí trên người của thanh niên, sát khí trên người hắn như hóa thành vật chất khiến tất cả các sinh vật cảm giác bị đe dọa.
Hơn nữa khứu giác của động vật rất thính, chúng nó có thể ngửi được mùi máu của đồng loại trên người thanh niên.
Hơn nữa nhưng con thú này cũng có linh trí, chúng nó biết người thanh niên này từng giết hại đồng loại mình.
Cái rìu đá của thanh niên như một loại binh khí của thần, nói nào nó đi qua, không gì có thể ngăn lại.
Không bao lâu sau, hắn đã đi khỏi rừng rậm nguyên thủy.
Đập vào mắt là một thảo nguyên mênh mông vô tận, người thanh niên hít sâu, cất bước đi.
Trên thảo nguyên phần lớn là những căn nhà gỗ chằng chịt, xa xa có thể nhìn thấy rất nhiều người đi lại, nhưng cách ăn mặc của thanh niên là độc nhất vô nhị.
Thanh niên đi đến nhà gỗ trên thảo nguyên, khi có người đi qua bên cạnh hắn đều mỉm cười chào hỏi.
Khí chất lúc này của hắn khác một trời một vực với khi nãy.
“Pakka, thủ lĩnh vừa mới nói, sau khi anh về thì lập tức đi gặp ngài!”
Đằng xa có một người đàn ông trung niên, vừa nhìn thấy hắn đã nói.
Người thanh niên được gọi là Pakka đáp lại rồi đi đến ngôi nhà gỗ trung tâm.
Ở giữa có một ngôi nhà ở kết cấu phòng ở.
Phòng ở rất lớn, xung quanh có tường đá làm rào chắn.
Trông có vẻ khác với những phòng ở xung quanh, đây là chỗ ở của thủ lĩnh.
Pakka đi vào trong, chỉ thấy một lão già có mái tóc hoa râm.
“Pakka kính chào thủ lĩnh, ngài gọi tôi đến có chuyện gì?”
Ông lão chậm rãi mở mắt, Pakka không dám chậm trễ vội vàng khom mình hành lễ.
Ông lão này chính là thủ lĩnh của bộ lạc cũng là ông nội của Pakka.
Ông lão nhìn về phía Pakka, trong mắt tràn ngập cưng chiều và tự hào.
“Pakka nhỏ, năm nay con đã hai mươi bốn tuổi, nếu còn ở lại trong bộ lạc mãi sẽ không thể mở mang tầm mắt, đây là thời điểm để con ra ngoài học hỏi!”
Pakka sửng sốt, nói: “Thủ… Ông nội muốn cho con đi đâu?”
“Hiện nay có một trận đấu cấp thế giới, được tiến hành ngay tại nước V, con chính là đại biểu tham gia thi đấu của người Anh[1]điêng chúng ta.
Con đã sắp đạt tới Hóa Kình trung kỳ, ông không mong con đạt được chiến thắng.
Ông chỉ mong trong trận đấu này, thực lực của con có thể tăng lên một chút!”
“Ông nội cứ yên tâm, con nhất định sẽ không làm mất mặt người Anh – điêng!”
Pakka lộ ra vẻ mặt tự tin.
“Tốt!”
Nghe được câu trả lời của Pakka, ý cười trên mặt ông lão càng sâu, nói tiếp: “Ngày mai chú của con sẽ đi cùng con.
Mau về sắp xếp đồ đạc đi!”
Ngày hôm sau, Pakka thức dậy từ sớm, chờ ở ngoài.
Sau khi chú hắn sắp xếp song thì cả hai người cưỡi báo rời khỏi bộ lạc.
Đây là lần đầu tiên Pakka rời khỏi bộ lạc, vô cùng trông mong về thế giới bên ngoài.
Ở một nơi xa xôi khác.
Ai Cập, một tòa cung điện cổ.
Một ông già mặc áo dài màu đen, tay cầm pháp trượng, ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt nhìn về phía người bên dưới: “Con à, ngày mai các con sẽ rời khỏi nơi này.
Làm đại diện cho Ai Cập chúng ta đi tham gia trận đấu võ thuật cấp thế giới!”
Âm thanh của ông ta không lớn nhưng lại tạo cho người khác một loại cảm giác không dám từ chối.
Quả thật, ông ta thân là Pharaoh của Ai Cập, danh vọng rất lớn hơn nữa là người kế thừa duy nhất cho di sản cổ đại của Ai Cập, thực lực vô cùng mạnh.
Tại quốc gia này ông ta chính là thần, tất cả những người dân phải nghe lệnh ông.
Ở dưới đại điện có một người thanh niên, sau khi nghe được lời nói của Pharaoh thì vội vàng quỳ lạy.
“Tuân mệnh, Pharaoh đại nhân!”
Pharaoh đứng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn xa xăm, nói: “Đã nhiều năm rồi chúng ta không tham gia trận đấu như vậy nhưng lúc này khác với quá khứ, trận đấu có thể anh hưởng đến một vài chuyện nên phải tham gia.
Yêu cầu của ông với con là không được đánh mất danh dự của quốc gia!”
Pharaoh đại nhân cứ yên tâm.
Nếu Fedodoro không đứng nổi trên bảng xếp hạng, cam nguyện không sống trên cõi đời này!”
Người thanh niên quỳ trên đất, âm thanh đầy tự tin và cung kính.
“Ha ha, cũng không cần như thế, con chỉ cần cố hết sức là được.
Về đi, sắp xếp đồ đạc, xuất phát!”
Nghe lời của Pharaoh, Fedodoro vội vàng đứng dậy, gật đầu thưa vâng sai đó rời khỏi đại điện.
Đất nước cách một vùng biển với nước H, nước N.
Trong một tòa cung điện ở nước N, một thanh niên ăn mặc như võ sĩ nước N ngồi khoanh chân dưới đất, cơ thể không nhúc nhích, nếu không đến gần xem xét sẽ nghĩ người nọ đang tọa hóa.
Bên cạnh người thanh niên là một thanh đao cổ, đầy dấu vết thăng trầm.
Chuôi đao nhìn có vẻ không bắt mắt nhưng lại là cây đao tiếng tăm lừng lẫy của nước N.
“Rầm!”
Cửa phòng của người thanh niên bị đẩy ra, một ông lão mặc quân phục bước vào..