Bịch! Bịch! Bịch!
Hồng Dịch lùi lại liên tiếp mười mấy bước mới dừng lại, có thể thấy lực đạo của một cước này của Trần Dật Thần mạnh đến cỡ nào.
Từ một tiếng gầm vừa rồi, lại đến cảnh Trần Dật Thần tung cước đá trúng Hồng Dịch, khoảng cách trong này không đến hai giây, ở trong khoảnh khắc đó Hồng Dịch chỉ cảm thấy cái lao về phía mình là một con mãnh hổ, một con mãnh hổ đang phẫn nộ.
Thuốc gen trong cơ thể của Hồng Dịch vốn đã mất đi tác dụng, hơn nữa thể lực đã không chống đỡ được nữa, lúc này bị Trần Dật Thần đánh trúng, anh ta đã không có thực lực của thời kỳ đỉnh phong.
“Hay!”
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, trên khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm rền, còn có tiếng hò hét của mọi người.
Lời nói vô cùng khí thế của Trần Dật Thần vừa rồi đã để động đến cảm xúc của mỗi một người, lúc này mọi người cực kỳ kích động.
“Con mẹ nó quá hả hê rồi, đánh thật hay!”
Cơ Uẩn trực tiếp từ trên khán đài đứng dậy, nắm đấm siết chặt, cơ thể không ngừng run rẩy, đây là biểu hiện quá hưng phấn của anh ta.
Biểu hiện vừa rồi của Trần Dật Thần không cần nghi ngờ chính là làm rạng danh võ học nước H trước mặt mọi tầng lớp trên thế giới, đồng thời cũng giẫm mạnh Hồng Dịch dưới chân.
“Hay! Hay! Hay!”
Thiên Ưng luôn lầm lì không nói vào lúc này cũng không nhịn được mà nói ra ba tiếng hay, cũng vì biểu hiện của người nước H Trần Dật Thần mà tự hào.
Trận thi đấu trước, Tam Giới bị Hồng Dịch đánh trọng thương, cộng thêm lời nói sỉ nhục của Hồng Dịch, tại đây trong lòng của tất cả người nước H đều trút được cục tức, lúc này Trần Dật Thần lấy ưu thế tuyệt đối làm rạng danh giới võ học nước H.
Đừng nói thế hệ trẻ, ngay cả đám người Võ Chí Châu, Phương Chính ở khu khách quý cũng đều cực kỳ vui mừng, có một loại cảm giác thoải mái lòng người, trong đó Phương Chính đại sự cực kỳ kích động, ông ta biết tất cả những gì Trần Dật Thần làm đều là vì trả thù cho Tam Giới.
Trên khán đài vang lên tiếng hoan hô và hò hét, so với sự náo nhiệt của người xem, có một số cường giả trầm mặc không nói, một câu gầm lên đầy giận dữ đó của Trần Dật Thần vừa rồi khiến bọn họ động dung, đồng thời cũng khiến bọn họ có hơi hổ thẹn và ngưỡng mộ.
Bọn họ ngưỡng mộ Trần Dật Thần, bọn họ cũng hy vọng giống như Trần Dật Thần ở trên lôi đài chiến đấu vì đất nước của mình, làm rạng danh đất nước của mình.
Phải biết con người sinh ra, ai không muốn rạng danh khắp chốn, ai không muốn khiến mọi người chú ý đến, lúc này cơ thể thẳng tắp đó của Trần Dật Thần đứng hiên ngang trên lôi đài, hướng về phía mặt trời tạo một loại cảm giác khác nhau với mọi người.
Loại cảm giác này cảm suy xét kỹ sẽ thấy rất ý vị.
Nhìn một màn này có rất nhiều cường giả chọn lựa trầm mặc, không có ai dám xem thường Trần Dật Thần nữa.
Vốn cho rằng Trần Dật Thần chẳng qua chỉ là Hóa Kình sơ kỳ, nhiều nhất cũng chỉ là người xuất sắc trong Hóa Kình sơ kỳ, nhưng không ngờ anh trước là giết Lý Xương Hy và Ron, lúc này Hồng Dịch vậy mà cũng không phải là đối thủ của anh.
Lúc đầu khi anh giết Lý Xương Hy và Ron, mọi người tuy kinh ngạc nhưng có nhiều cường giả không có động dung, nghĩ rằng Trần Dật Thần hơn một chữ nhanh và ra đòn một cách bất ngờ.
Lúc này chiến đấu với Hồng Dịch là đối kháng thực lực thật sự, hơn nữa Hồng Dịch cũng tính là cường giả Hóa Kình trung kỳ, cho dù như vậy cũng vẫn không phải là đối thủ của Trần Dật Thần, điều này làm sao khiến mọi người bình tĩnh cho được.
Điều quan trọng nhất là loại khí thế sẽ không thua đó của Trần Dật Thần, một người bình thường căn bản không có, từ một điểm này thì có thể nhìn ra cách biệt giữa mọi người với Trần Dật Thần.
“Thằng nhóc này không tồi, rất không tồi, Võ trưởng lão nước H có võ học như này, thật sự là may mắn!”
Ở khu khách quý, vị trợ thủ của nước G đó gần như sau khi Trần Dật Thần đánh trúng Hồng Dịch thì nói ra lời vừa rồi, lời nói ngoài chỉ nhìn ra sự lời khen ngợi đối với Võ Chí Châu, còn muốn công kích người đại diện của võ học nước M, phải gọi là một công đôi việc.
Chỉ có điều sau khi ông ta nhìn thấy Trần Dật Thần, trong lòng khẽ thở dài, nếu như Trần Dật Thần là võ giả của nước G thì tốt biết mấy.
Trợ thủ nước G vừa dứt lời, biểu cảm của người đại diện nước M bỗng thay đổi, trong lòng tức tối không thôi, nhưng ông ta cũng không tiện nói gì.
Còn Võ Chí Châu thì mang theo nụ cười khẽ trên mặt, không có nói chuyện, nhưng trong lòng cực kỳ an ủi và kiêu ngạo.
Còn Giáo hoàng lúc này không có nói gì, nhưng ánh mắt của ông ta lại không có rời khỏi Trần Dật Thần, trong ánh mắt dần dần có tia sáng.
Ông ta lần này đảm đương vị trí người chủ trì của cuộc thi đấu võ học thế giới, đồng thời còn có một mục đích chính là chọn một người bạn đời cho Thánh nữ Tiffany của Giáo Đình, từ đó làm việc cho Giáo Đình.
Biểu hiện và khí thế xuất sắc của Trần Dật Thần lúc này đã khiến trong lòng Giáo hoàng khẽ động, có suy nghĩ tuyển Trần Dật Thần làm con rể, chỉ có điều ông ta từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện ra điều gì.
Phải biết Trần Dật Thần lúc này tuy là Hóa Kình sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu thể hiện ra lại vượt xa Hóa Kình sơ kỳ, so sánh một chút Arthur tuy nói cảnh giới cao hơn Trần Dật Thần, nhưng lại không có tư chất tốt như Trần Dật Thần.
Nói như vậy là vì Trần Dật Thần lúc này vẫn là Hóa Kình sơ kỳ, sau khi anh đột phá đến Hóa Kình trung kỳ, ai có thể là đối thủ của anh chứ?
Giáo Hoàng như nhìn thấy thời khắc tỏa ra hào quang vạn trượng trong tương lai của Trần Dật Thần.
Lúc này ngay cả Thánh nữ Tiffany của Giáo Đình ở một bên trong mắt cũng lộ ra tia sáng, không hề che đậy sự yêu thích với Trần Dật Thần.
Trong lòng Thánh nữ Tiffany biết rõ mục đích Giáo hoàng bảo cô đến đây xem chiến đấu, chính là vì bản thân tìm một người bạn đời, nếu không lấy thân phận của cô ta căn bản sẽ không đến đây.
Biểu hiện hiện nay của Trần Dật Thần được cô ta nhìn thấy, cường giả mặc kệ ở đâu đều là sự tồn tại được mọi người ngưỡng vọng, cho dù Tiffany là Thánh nữ, cũng không ngoại lệ bị Trần Dật Thần thu hút.
Trong lòng của mỗi một cô gái đều hy vọng nửa kia của mình là một anh hùng thịnh thế, người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, như thế mới có thể che mưa chắn gió cho người phụ nữ.
Lời nói và biểu hiện vừa rồi của Trần Dật Thần đã in sâu vào trong lòng của Tiffany.
“Rầm!”
Khi mọi người còn chìm đắm trong biểu hiện vừa rồi của Trần Dật Thần, một tiếng trầm thấp thu hút ánh mắt của mọi người, chỉ thấy cơ thể của Hồng Dịch không tự chủ mà lùi lại, sau đó chân phải giẫm một cái, mặt đất xuất hiện vết nứt, ngừng thân hình lui lại.
Anh ta của lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, thời kỳ đỉnh phong không có giết được Trần Dật Thần, lúc này càng không thể là đối thủ của Trần Dật Thần rồi.
Vốn dĩ trong người Hồng Dị có thương thế, lúc này bị Trần Dật Thần đá mạnh thương thế càng thêm nặng, một kích vừa rồi anh ta lợi dụng chân khí trong cơ thể ngăn cản phần lớn tổn hại, nhưng xương ở eo vẫn xuất hiện hiện tượng nứt gãy, thậm chí ngay cả gan phổi đều xuất hiện sự tổn thương.
Khí tức trong cơ thể Hồng Dịch không ổn định, thực lực trực tiếp hạ xuống, căn bản không thể tiếp tục phản kích, có điều so với sự tổn hại của cơ thể trong lòng Hồng Dịch càng khó chịu, anh ta đến lúc này đều không thể chấp nhận Trần Dật Thần vậy mà mạnh mẽ như vậy.
Vốn tưởng lấy thực lực Hóa Kình trung kỳ của anh ta cộng thêm thuốc gen, có thể nói cực kỳ nắm chắc, nhưng không ngờ vậy mà không ngăn chặn được công kích liên tiếp của Trần Dật Thần một Hóa Kình sơ kỳ, điều này khiến lòng tự tôn của anh ta bị tổn thương, ngay cả trái tim võ học cũng đã bị đánh vỡ, không có lòng cầu thắng.
“Tiểu nhân bỉ ổi, anh tuyệt đối không phải là Hóa Kình sơ kỳ, anh chắc chắn là lợi dụng thủ đoạn gì đó khiến anh nhìn trông chỉ có cảnh giới sơ kỳ, nhưng thực lực lại là trung kỳ!” Phòng tuyến trong lòng Hồng Dịch lúc này đã sụp đổ, anh ta không chấp nhận được sự thất bại, anh ta không tin mình vậy mà ngay cả Trần Dật Thần một Hóa Kình sơ kỳ cũng đánh không lại, ngược lại bị đối phương đánh ra nông nỗi này, cho nên anh ta nói ra lời nói vừa rồi, anh ta cho rằng Trần Dật Thần tuyệt đối là che giấu cảnh giới, cũng chỉ có cách này mới có thể để anh ta tìm một cái cớ cho sự thất bại của mình..