Đỉnh Cấp Rể Quý


Nghe thấy lời nói không cam tâm đó của Hồng Dịch, sắc mặt của Trần Dật Thần như phủ sương, trong lòng khẽ động, Hồng Dịch này đã không có trái tim của võ giả, lúc này vậy mà đến thương đến mức đem hy vọng ký thác vào mấy câu nói này.

“Tôi nếu như là Hóa Kình trung kỳ, giết anh chỉ cần một khoảnh khắc!” Lời nói của Trần Dật Thần lạnh tanh, chưa dứt lời, anh ta lần nữa động đậy, đi về phía Hồng Dịch.

“Cái gì…”
Hồng Dịch bị Trần Dật Thần làm cho tức đền run rẩy, anh ta không ngờ Trần Dật Thần sẽ xem thường anh ta như vậy, nhưng không biết tại sao anh ta cảm thấy Trần Dật Thần không có lừa anh ta, từ lúc bắt đầu thi đấu hai người đánh ngang tay, nhưng về sau anh ta càng lộ ra thế thua, nếu Trần Dật Thần thật sự ẩn giấu thực lực, vậy thì ngay từ đầu đã trực tiếp ra tay đánh bại anh ta, há không phải là càng thỏa đáng hơn sao.

Hồng Dịch không cho rằng Trần Dật Thần sẽ hạ thủ lưu tình, hai người bọn họ chỉ có một người có thể sống đi xuống, cho nên nghĩ lại liền có thể chứng thực lời nói của Trần Dật Thần không hề giả, anh ta quả thật là cảnh giới Hóa Kình sơ kỳ.

“Chỉ dùng thực lực Hóa Kình sơ kỳ có thể giết được cường giả trung kỳ, nếu đợi khi anh ta đến trung kỳ trở thành sự tồn đại đáng sợ như nào, đến lúc đó mình là đối thủ của anh ta sao?”
Trong cường giả quan sát thi đấu, trong lòng William và Arthur đồng thời xuất hiện một suy nghĩ.

Người trên khán đài trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người lúc này đều trầm mặc, mắt nhìn chằm chằm Trần Dật Thần không rời.

Trần Dật Thần cất bước đi về phía Hồng Dịch, bước chân trầm ổn có lực, Hồng Dịch nhìn thấy, trong lòng kinh sợ không thôi, mỗi một bước Trần Dật Thần bước được, giống như đang giẫm vào trái tim của anh ta, Trần Dật Thần tựa như thần chất từ trong địa ngục bước ra.

Trần Dật Thần là thông qua phương pháp hô hấp thần bí lại rảo bước nhanh, khiến nhịp chân của cả người tràn ngập lực lượng khác biệt.

Hồng Dịch không tự chủ là lùi lại đẳng sau, gần như Trần Dật Thần bước một bước thì anh ta lùi lại một bước, hai người một tiến một lùi.

Hồng Dịch của lúc này không có vẻ hung hăng và ngôn cuồng như trước khi thi đấu, cái có hiện nay chỉ là vẻ hoảng sợ tột độ, nhưng anh ta dù sao cũng là cường giả Hóa Kình trung kỳ, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng.

Khi Trần Dật Thần cách anh ta không đến mười bước, Hồng Dịch đã động, tay của anh biến thành ưng trảo, nhắm vào mặt của Trần Dật Thần, lập tức sử dụng tuyệt chiêu vừa rồi, Long Hỗ Hợp Kích.

Vào thời khắc mấu chốt này anh ta muốn liều, chỉ có điều lúc này anh ta đã không có lực lượng của thời kỳ đỉnh phong, lực lượng của một chiêu Long Hỗ Hợp Kích này giảm đi một nửa, hơn nữa trải qua chiến đấu vừa rồi, cảm xúc của anh ta đã bị lay động, lúc này chẳng qua chỉ là phản kích cuối cùng mà thôi.

Đối diện với một chiêu Long Hỗ Hợp Kích này, Trần Dật Thần không có cứng rắn tiếp một chiêu này như lúc vừa thi đấu, mà cơ thể khẽ động, tránh một chiêu này, sau đó Trần Dật Thần một tay siết thành nắm đấm như nhanh chớp đánh về phía Hồng Dịch.

Hồng Dịch thực lực giảm mạnh, đối mặt với sự phản kích của Trần Dật Thần anh ta căn bản không có sức đánh trả, lúc này giương mắt nhìn cú đắm thép của Trần Dật Thần ập đến.

Rắc một tiếng xương cánh tay nứt gãy, Trần Dật Thần không có dừng tay một tay còn lại cong thành ưng trảo, túm chặt cánh tay của Hồng Dịch, mắt đi xương chống đỡ, cánh tay bị kéo đứt ra.

“ÁII”
Hồng Dịch phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, loại đau đớn dã man này suýt nữa khiến anh ra chết ngắt, chỉ có điều khát vọng cầu sống khiến anh ta phản kháng trong vô thức, tay còn lại siết chặt lại đấm thẳng vào đầu Trần Dật Thần.

Đừng nhìn sức chiến đấu của Hồng Dịch giảm xuống, một quyền này nếu như đánh trúng đầu của Trần Dật Thần, cũng vẫn có thể đánh vỡ đầu của Trần Dật Thần.

Chỉ có điều đây chỉ là một giả dụ mà thôi, anh ta thời kỳ toàn thịnh cũng không làm tổn hại đến một cọng lông của Trần Dật Thần thì càng đừng nói đến bây giờ.

Mắt thấy nắm đắm của Hồng Dịch sắp tới, Trần Dật Thần không hoảng không vội giống như vừa rồi, một tay nắm thành quyền đánh nát cánh tay trái của anh ta, sau đó lôi lần nữa, giật đứt cánh tay còn lại theo cách tương tự.

*“ÁIIP Hồng Dịch kêu thảm thiết không ngừng, anh ta còn chưa phản ứng lại từ trong đau đớn của việc đứt tay vừa rồi, lúc này tay còn lại lần nữa bị giật đứt, loại đau đớn này khiến anh ta phát điên.

Chỉ có điều tiếng kêu thảm thiết của anh ta vừa truyền ra liền bị Trần Dật Thần đánh gãy, Trần Dật Thần đạp một cước vào đầu gói của Hồng Dịch, lực đạo rất mạnh, trực tiếp đạp nát đầu gối, cơ thể của Hồng Dịch sau khi mắt đi chống đỡ, nửa quỳ xuống, anh ta lúc này đau đớn đến mức hét không thành tiếng, loại đau đơn này anh ta đời này lần đầu tiên trải qua, cũng là lần cuối cùng.

Sau khi Hồng Dịch quỳ xuống đất, Trần Dật Thần không có tha cho anh ta, mà vặn cánh tay ra đằng sau lưng Hồng Dịch, đau đớn khiến hai gối quỳ trên sàn, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người căn bản không có nhìn rõ.

Tất cả động tác mà Trần Dật Thần làm gần nhưng được hoàn toàn trong nháy mắt, người xem chỉ nhìn thấy Hồng Dịch quỳ trên sàn.

“Chuyện gì thế? Các người nhìn rõ không?”
“Không biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Tốc độ của Trần Dật Thần quá nhanh rồi, chúng tôi căn bản không nhìn rõ!”
“Trần Dật Thần này muốn làm gì!”
Mọi người bàn tán rần rần, phần lớn đều cảm thán tốc độ của Trần Dật Thần quá nhanh, chỉ có điều bọn họ vẫn không nhìn rõ Trần Dật Thần làm những điều này là vì cái gì.

“Năm đó sư huynh tôi Diệp Nam Thiên bị cái gọi là cường giả vây đánh, sư phụ của anh Hồng Thiên Bá cũng nằm trong đó, cuối cùng khiến sư huynh tôi bị tàn tật, hôm nay anh thay sư phụ anh nhận tội với sư huynh của tôi đi!”
Lời của Trần Dật Thần vừa dứt, trực tiếp ấn vào đầu của anh ta đập xuống mặt đất, chỉ có điều Trần Dật Thần không có khống chế tốt lực đạo, đầu đập xuống, phần mặt của Hồng Dịch trực tiếp nát bấy, máu tươi trào ra.

“Bụp! Bụp! Bụp!”
Trần Dật Thần ấn đầu của Hồng Dịch trực tiếp đập cái cái, Hồng Dịch của lúc này mặt mày không còn hoàn chỉnh, máu tươi đã che kín gương mặt anh ta.

“Đồ khốn, anh… anh giết tôi đi!”
Hồng Dịch hận đến nghiền răng nghiến lợi, anh ta có khi nào phải chịu sỉ nhục như này, lúc này một lòng cầu chết.

Hồng Dịch đã đứt hai tay, ngay cả chân cũng gãy, kiếp này đã không thể học võ hoàn toàn trở thành phế nhân rồi.

Nghe lời nói cầu chết của Hồng Dịch, Trần Dật Thần không có để ý, mà xoay người rời khỏi đầu trường, đi về phía phòng nghỉ.

“Tôi giữ lại một mạng cho anh, tôi muốn khiến anh sống không bằng chết!” Trần Dật Thần không có quay đầu.

“Giết tôi, giết tôi!”
Thấy Trần Dật Thần xoay người rời đi, Hồng Dịch đau đớn hét lên, trong lòng anh ta biết rõ kiếp này đã phế rồi.

Thay vì sống tiếp như này, không bằng chết đi cho xong, chỉ có điều Trần Dật Thần không có giết anh ta.

Lúc này trên lôi đài chỉ còn một mình anh ta nằm ở trên sàn, tựa như một con chó tàn phế, cực kỳ thảm hại.

“Hay”
“Trần Dật Thần, rất tuyệt!”
Sau giây lát trầm mặc, trên khán đài lần nữa bùng nổ tiếng hò hét, chiến đấu ngày hôm nay cực kỳ đặc sắc, mọi người đều mang trong mình sự phấn khích.

“Con bà nó, quá giải hận rồi!”
Tâm trạng của Cơ Uần lúc này đã không thể tả được, lần nữa kích động đứng lên, lớn tiếng phát tiết cảm xúc trong lòng.

Mà Thiên Ưng cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, tâm trạng của anh ta cũng kích động như vậy, ngoài sự kích động ra cũng cực kỳ tự hào, bởi vì Trần Dật Thần là người nước H, là bạn đồng hành của bọn họ.

“Trần Dật Thần, không hỗ là Trần Dật Thần, cũng chỉ có Trần Dật Thần có thể có thực lực như này!”
“Đúng thế, bây giờ xem ra thực lực của Trần Dật Thần còn mạnh hơn lời đồn nhiều!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui