“Trần Dật Thần thật là tuyệt vời, đối với bạn bè hết lòng chiếu có, đối với kẻ địch lãnh khốc vô tình, nếu như có thể trở thành bạn của Trần Dật Thần, đời này sống không uổng!”
Người xem ở bên cạnh Thiên Ưng và Cơ Uần, lúc này đều không nhịn được mà bàn tán, trong lời nói tràn ngập sự kính ngưỡng và tôn kính đối với Trần Dật Thần.
Cường giả bắt luận khi nào cũng là sự tồn tại được mọi người kính trọng.
Thậm chí khi bọn họ bàn tán nhìn sang biểu cảm của Thiên Ưng và Cơ Uẩn đều có hơi ngưỡng nộ, bởi vì bọn họ hy vọng có thể làm quen với cường giả như Trần Dật Thần, làm quen với người trọng tình trọng nghĩ như vậy.
“Thằng nhóc Trần Dật Thần này không đơn giản!”
“Không sai, dùng thực lực của Hóa Kình sơ kỳ vậy mà đánh Hồng Dịch một Hóa Kình trung kỳ đỉnh phong thành ra như này, thật là không đơn giản, nếu như không có gì ngoài ý muốn, cuộc thi đấu võ học toàn cầu lần này, cậu ta có thể giành quán quân!”
“Trần Dật Thần có thể trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ!”
Lời bàn tán vừa rồi chẳng qua chỉ là một số cường giả có thực lực thấp và những người bình thường, mà bây giờ ngay cả tuyển thủ tham gia thi đấu đều không nhịn được mà bàn luận.
Quy kết lại Trần Dật Thần ở trong trận đấu này biểu hiện quá xuất sắc, thực lực của anh đã không thể coi thường, lúc này tất cả mọi người không có dám xem thường Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần dùng thực lực của Hóa Kình sơ kỳ vậy mà giết Hóa Kình trung kỳ, vậy thì sau khi anh đột phá Hóa Kình trung kỳ, sẽ đạt đến trạng thái khủng bố như nào, không cần nghĩ cũng biết…
Nhưng chính vì như vậy, Trần Dật Thần càng khiến mọi người xem trọng, bởi vì bạn mãi mãi không biết người như này ngay sau đó sẽ bạo phát ra thực lực gì.
Lúc này tất cả mọi người ở đây đều đang bàn tán về Trần Dật Thần, hơn nữa sự tích xông vào nước N diệt Ám Đường, thuận lợi đột phá lực lượng phong tỏa của một nước của Trần Dật Thần, các loại sự tích thông qua sự thúc đẩy của người có lòng, dần dần được mọi người biết đến.
Bọn họ tin nếu như Trần Dật Thần dùng thực lực hiện nay đi tiếp, vậy thì tương lai ở trên thế giới này anh sẽ trở thành người đứng đầu, anh sẽ trở thành sự tồn tại được tất cả cường giả ngưỡng vọng.
Phần lớn mọi người đều đang bàn tán, chỉ có điều cũng có ngoại lệ, đó chính là Hồng Thiên Bá.
Hồng Thiên Bá lúc này ánh mắt ngây dại, giương mắt nhìn truyền nhân mình nhọc công tốn sức bồi dưỡng, lúc này vậy mà giống như một con chó tàn phế nằm lê lết trên lôi đài, ông ta mãi đến bây giờ cũng không chấp nhận được sự thật này.
Năm đó Trần Dật Thần xông vào tổ chức Thanh Hồng ở phân bộ nước H, hơn nữa còn giết ba đồ đệ Mạc Đao – Hồng Liệt – Lôi Tuyệt của Hồng Thiên Bá.
Tổ chức Thanh Hồng cuối cùng mở ra một cuộc họp khẩn, cùng thương thảo việc ra tay với Trần Dật Thần, cuối cùng đưa ra một quyết định để Hồng Dịch ra tay giết Trần Dật Thần, đối với quyết định này, Hồng Thiên Bá rất ủng hộ.
Bởi vì Hồng Thiên Bá đối với thực lực của đồ đệ Hồng Dịch của mình cực kỳ nắm rõ, Hồng Dịch vốn có thực lực rất mạnh, cộng thêm thuốc gen trong thời gian ngắn nâng cao sức chiến đấu, hai cái cộng lại phải gọi là như hỗ thêm cánh, loại thực lực này giết Trần Dật Thần một Hóa Kình sơ kỳ, chắc rất nắm chắc, hơn nữa không chỉ như vậy, Hồng Thiên Bá còn muốn bồi dưỡng cho Hồng Dịch mạnh mẽ hơn nữa, để anh ta trực tiếp trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ.
Hồng Thiên Bá nhìn thấy nguyện vọng này ở trước mắt, sau khi giết Trần Dật Thần, Hồng Dịch lập tức có thể nỗi tiếng, đối với bản thân Hồng Thiên Bá mà nói cũng cực kỳ có lợi.
Nhưng không ngờ tất cả cơ hội đều biến mắt vào lúc này, Hồng Dịch chết rồi.
Trận chiến đấu này đã nằm ngoài dự liệu của Hồng Thiên Bá, cho dù trước đó Trần Dật Thần giết chết Lý Xương Hy và Ron, ông ta cũng không có dao động gì, theo ông ta thấy Trần Dật Thần nắm bắt chuẩn thời cơ, trùng hợp mà thôi, hơn nữa lúc đó Lý Xương Hy và Ron không có cơ hội kích phát thuốc gen trong cơ thể, các loại nguyên nhân hợp lại, ông ta không nghĩ rằng đồ đệ của mình đánh không lại Trần Dật Thần, hơn nữa an ủi đồ đệ cho anh ta lòng tin chiến đấu.
Chỉ là lúc này thấy Hồng Dịch nằm ở trên lôi đài, tất cả tâm huyết đều mắt sạch rồi, ông ta không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng tiếng hò hét và tiếng hoan hô của người xem xung quanh không ngừng nhắc nhở ông ta sự thật trước mắt.
Hơn nữa ông ta còn cảm nhận được ánh mắt của nhiều cường giả ở khu khách quý thỉnh thoảng liếc nhìn ông ta, những ánh mắt đó khiến ông ta không được tự nhiên, mặt mũi của ông ta hoàn toàn mắt sạch, lúc này hận không thể đào một cá hố mà chui vào.
Ông ta biết rõ những ánh mắt đó đều tràn ngập sự châm chọc và cười nhạo.
Hồng Thiên Bá hít sâu một hơi, bình ồn lại tâm trạng sau đó thân hình khẽ động, tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh, nhảy vọt lên lôi đài, thân hình giống như chim én, cực kỳ nhẹ.
Gần như khi Hồng Thiên Bá vừa rời khỏi khán đài, có bốn bóng người động cùng lúc, tốc độ cũng rất nhanh.
Bốn bóng người này lần lượt là Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Phương Chính và Thương Bác, ở đằng sau bọn họ còn có Thiên Ưng và Cơ Uẩn, bọn họ lúc này tốc độ cực nhanh, bay thẳng lên lôi đài.
Võ Chí Châu là cường giả ánh mắt luôn không rời khỏi Hồng Thiên Bá, tránh chó cùng rứt dậu, lúc này thấy ông ta động thân, trong lòng mọi người khẽ động, phòng tránh Hồng Thiên Bá ra tay với Trần Dật Thần.
Vào lúc này, có một bóng người còn nhanh hơn bọn họ, gần như trong nháy mắt liền đến bên cạnh Hồng Thiên Bá, mọi người nhìn kỹ, bóng đen đó vậy mà là Ossius, ông ta là phó hội trưởng của tổ chức thi đầu thế giới lần này, thân mang trọng trách lớn, Giáo hoàng sắp xếp ông ta trông coi đấu trường, chính là vì để tránh có người ra tay đối với võ giả tiểu bi.
“Các hạ dừng bước, vẫn mong đừng phá hỏng quy tắc của cuộc thi đấu lần này!”
Ossius đưa tay ra, ra hiệu Hồng Thiên Bá dừng lại, đồng thời cùng cất lời nhắc nhở.
Khi giọng nói của Ossius truyền ra, Hồng Thiên Bá đã dừng chân, mà người xem ở đây cũng rất hiểu ý dừng bàn tán, lũ lượt đưa mắt nhìn sang Hồng Thiên Bá.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mang đồ đệ của tôi đi!”
Sắc mặt của Hồng Thiên Bá khó coi, lúc này bị nhiều người như vậy nhìn, ông ta hận không thể nhanh chóng rời khỏi đây, cho dù ông ta cũng từng nghĩ đến việc giết Trần Dật Thần, nhưng ra tay ở đây tương đương với việc xem thường tổ chức võ học thề giới, kết cục ông ta không gánh nỗi.
Với cả tại đây còn có rất nhiều cao thủ, cái khác không nói chỉ nói đến Ossius trước mắt, ông ta là phó hội trưởng của tổ chức võ học thế giới, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, Hồng Thiên Bá không có nắm chắc có thể dưới sự quấn lấy của Ossius mà giết được Trần Dật Thần.
“Ừm, tốt nhất là vậy!”
Ossius thở phào nhẹ nhõm, sau đó cơ thể nhích ra, tỏ ý để Hồng Thiên Bá đi qua.
Mà lúc này đám người Võ Chí Châu vừa tới cũng thở phào, nhưng bọn họ lại vây lấy Trần Dật Thần, không có rời khỏi anh nửa bước.
Ánh mắt Hồng Thiên Bá tràn ngập sự ác độc, hận không thể xé xác Trần Dật Thần, chỉ có điều đây chỉ là suy nghĩ, Hồng Thiên Bá sau khi thu hồi ánh mắt rồi đi về phía đồ đệ Hồng Dịch của mình.
“Sư phụ, xin lỗi, là con vô năng!”
Thấy sư phụ Hồng Thiên Bá đến bên cạnh, trong mắt Hồng Dịch ngân ngắn nước mắt, có hơi mà không có sức nói.
Hồng Thiên Bá không có nói gì, còn cúi người chuẩn bị đỡ Hồng Dịch lên.
“Sư phụ, không cần quản con, người giết con đi!”
Lời nói của Hồng Dịch tràn ngập sự tuyệt vọng, cầu xin sư phụ kết thúc mạng sống của mình.
Hồng Thiên Bá nghe thấy lời cầu xin của đồ đệ, thân hình khựng lại, một màn này ông ta từng trải qua hai lần.
Lần đầu tiên chính là cuộc chiến đấu giữa đại đồ đệ Lôi Tuyệt của mình và Trần Dật Thần, cuối cùng Lôi Tuyệt bị Trần Dật Thần đánh tàn phế, lúc đó Lôi Tuyệt cũng dùng ngữ khí cầu xin sư phụ kết thúc mạng sống của mình như này, lúc này Hồng Thiên Bá lần nữa gặp phải loại chuyện này, Hồng Dịch cũng đi vào lối cũ của sư huynh..