Mà Trần Dật Thần từng gặp biết bao nhiêu lần nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đều bị anh hóa giải một cách xảo diệu, rất có kinh nghiệm chiến đấu, gần như không ai có thể đánh đồng với Trần Dật Thần, dù có thì cũng không phải Đông Thần.
“Chiến!”
Trong lúc nguy cấp, Trần Dật Thần đột nhiên quát lên một tiếng, chỉ có một chữ chính là chiến, anh lập tức lấy lại tinh thần, siết chặt tay phải đánh thẳng vào mặt Đông Thần.
Lúc này, Trần Dật Thần tựa như một chiến thần, đánh đâu thắng đó.
Nguy cơ khi nãy khiến Trần Dật Thần theo bản năng sử dụng sát chiêu “Trảm Long”.
Trong mấy trận đấu trước, dù đối mặt với Lý Xương Hy hay Ron, Trần Dật Thần đều sử dụng chiêu Trảm Long này xoay chuyển tình thế, như vậy lần này sẽ thế nào đây?
Nắm đấm của Trần Dật Thần di chuyển như gió, tuy còn chưa va chạm với thanh đao của Đông Thần, nhưng quyền phong lại không ngừng làm yếu đi sức mạnh của đối phương.
Trong phút chốc, sát chiêu của hai người va vào nhau, khí thế của Trần Dật Thần không ngừng tiến lên, mà hơi thở của Phá Lãng trảm của Đông Thần cũng mạnh như thế, hai khí thế lập tức va chạm vào nhau, bão táp bao phủ, đá văng khắp nơi.
Trong bão táp này, Trần Dật Thần hừ khẽ một tiếng, nắm đấm bị đẩy ra, máu tươi chảy xuống.
Bịch! Bịch! Bịch!”
Trần Dật Thần liên tục lùi lại năm bước, vì có lực nên mỗi một bước giẫm xuống, mắt đất sẽ nứt ra một phần, mãi đến bước thứ năm, mặt đất bị Trần Dật Thần giẫm ra một cái hố.
Mà bên kia, Đông Thần cũng không lùi về sau mà đứng yên tại chỗ, trên người dính máu, máu này là thuộc về Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần bị thương, đây là lần đầu tiên anh bị thương từ khi tham gia trận đấu Võ học thế giới.
Lúc này gan bàn tay phải của Trần Dật Thần bị rách ra, giữa khe hở ngón tay còn có máu đang chảy xuống, hơn nữa cánh tay phải của anh còn tê dại, gần như đã mất đi cảm giác.
Quan trọng nhất là hơi thở trong người Trần Dật Thần lúc này đang quay cuồng, lục phủ ngũ tạng mơ hồ có cảm giác đau đớn, tuy anh đã kịp thời sử dụng chân khí che lại chỗ hiểm, nhưng vẫn bị thương đến nội tạng.
Lúc này, Trần Dật Thần cảm thấy chấn động, anh không thể không thừa nhận sức mạnh của Đông Thần, phải biết rằng anh dung hợp sở trường của rất nhiều thế lực, sáng tạo ra Trảm Long, chiêu này huy động nội lực trong người tập trung vào cánh tay, sau đó đánh ra ngoài, dùng đó để đả thương kẻ thù.
Rất hiếm ai có thể đỡ được chiêu Trảm Long này của Trần Dật Thần, dù là truyền nhân của võ thuật cổ đại, chỉ cần không chênh lệch nhiều với Trần Dật Thần, Trần Dật Thần dựa vào kỹ xảo chiến đấu phong phú, muốn thắng cũng không khó.
Hôm nay đối mặt với Đông Thần, anh cũng sử dụng Trảm Long, chẳng những không giết chết đối phương còn bị đối phương đả thương, sao anh có thể không khiếp sợ được.
“Xảy… Xảy ra chuyện gì vậy!” So với Trần Dật Thần, Đông Thần cũng khiếp sợ không thôi.
Lúc này đầu Đông Thần kêu ong ong, vẻ mặt khó tin.
Người khác không hiểu sức mạnh của Phá Lãng trảm, nhưng anh ta thì hiểu.
Năm đó, Phá Lãng trảm nổi tiếng trong ngoài nước, vô cùng đáng sợ, nếu không vì cuối cùng bị thất truyền, có lẽ sau khi võ giả nước N học được chiêu này, thực lực chắc chắn sẽ mạnh hơn một tầng.
Mà đặc điểm của Phá Lãng trảm chính là huy động nội lực trong cơ thể, bùng nổ ra sức phá hoại mạnh nhất, hoàn toàn phá hủy đối thủ, sử dụng ưu thế sóng biển, đợt sóng sau mạnh hơn đợt sóng trước, khiến đối thủ không có sức chống đỡ, quan trọng nhất là sau khi dùng chiêu này, có thể khiến đối thủ phải hoảng hốt, không thể xem thường tác dụng này được.
Phải biết rằng cao thủ quyết đấu, chỉ kém hơn một chút đã có liên quan đến sống chết rồi, tuy là người mạnh như Trần Dật Thần cũng thoáng chốc mất tập trung, cũng may là anh kịp tỉnh lại, nếu không hậu quả có thể tưởng tượng được.
Đông Thần biết rõ sức mạnh của Phá Lãng trảm, vì thế nên anh ta mới khó tin, không ngờ Trần Dật Thần lại có thể đỡ được đòn tấn công mạnh nhất này, tâm trạng của Đông Thần lúc này đã không biết nên miêu tả như thế nào nữa rồi.
“Không thể nào, không ngờ Trần Dật Thần lại bị thương rồi!”
“Đúng thế, từ khi bắt đầu thi đấu đến bây giờ, Trần Dật Thần có thể nói là hoàn toàn bất bại, hôm nay xảy ra chuyện gì thế!”
“Xem ra thực lực của Đông Thần nước N kia mạnh hơn Trần Dật Thần rồi!”
Trong lúc Đông Thần đang khiếp sợ, khán giả cũng đang nhỏ giọng bàn tán, hình như cảnh Trần Dật Thần bị thương khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
Nhưng những khán giả này gần như đều là người bình thường, hoàn toàn không thấy rõ hình ảnh hai người giao thủ, chỉ nhìn thấy hình ảnh tay phải Trần Dật Thần chảy máu.
Rất nhiều võ giả ở đây khác với bọn họ, trong đó có không ít người thực lực cao siêu, bọn họ đều nhìn rõ cả quá trình thi đấu.
Một đao của Đông Thần khi nãy, bọn họ đều cảm thấy Trần Dật Thần chết chắc, sẽ không thể tránh khỏi chiêu này, thật không ngờ Trần Dật Thần lại tránh khỏi, còn chỉ bị thương nhẹ.
Bọn họ suy xét theo góc độ của bản thân, cảm thấy mình chưa chắc có thể sống được.
“Sao có thể, sao cậu ta có thể tránh thoát chứ!”
Miyamoto Takeno trên khán phòng tỏ vẻ khiếp sợ, người khác không biết, nhưng ông ta thì hiểu rất rõ uy lực của Phá Lãng trảm, hơn nữa vì an toàn, ông ta còn bảo Đông Thần thi triển trước mặt mình một lần.
Có thể nói ông ta và những người khác đều cho rằng Trần Dật Thần chết chắc, nhưng lúc này Trần Dật Thần chỉ bị thương nhẹ, ông ta không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Mà mấy người Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Thiên Ưng và Cơ Uẩn ở bên kia cũng đều tỏ vẻ khó tin.
Bọn họ đều hiểu rõ thực lực của Trần Dật Thần, đặc biệt là sau khi sử dụng Trảm Long, có thể nói là rất mạnh, nhưng không ngờ lúc Trần Dật Thần chiến đấu với Đông Thần lại rơi vào thế yếu, ai trong bọn họ cũng không thể chấp nhận được.
“Ừm, không hổ danh là Phá Lãng trảm nổi tiếng một thời, không tệ!” Giáo hoàng Zeus mở miệng tán thưởng, ông ta là một trong những cao thủ mạnh mẽ nhất trên thế giới.
Năm đó ông ta cũng từng trao đổi võ thuật với cao thủ nước N, cũng biết chút chút về võ thuật của nước N, vì vậy lúc Đông Thần sử dụng, ông ta đã nhận ra.
Giáo hoàng Zeus dứt lời, Võ Chí Châu bên cạnh nghĩ, ông ta cũng có chút hiểu biết về võ thuật chí tôn Phá Lãng trảm của nước N này trên sách vở, hơn nữa trước đó Diêm Hoang còn khen không dứt miệng công phu này, cho rằng nó là một trong những võ công mạnh và tinh tế nhất trên thế giới.
“À… Giáo hoàng bệ hạ, Phá Lãng trảm thật sự mạnh như thế sao?”
Thánh nữ Tiffany ở bên cạnh Giáo hoàng tỏ vẻ lo lắng, nhỏ giọng dò hỏi.
“Đúng thế, Phá Lãng trảm rất mạnh, có thể so với chiến thần chi kiếm của Tòa Thánh chúng ta!”
Giáo hoàng Zeus híp mắt lại, chậm rãi nói.
Chiến thần chi kiếm trong miệng ông ta chính là võ công tuyệt thế của Tòa Thành, có thể nói là một võ công rất mạnh ở đại lục châu Âu, hơn nữa chiến thần chi kiếm còn là võ công bí truyền.
Ở trong Tòa Thánh, ngoài Giáo hoàng, Thánh nữ, Đại giáo chủ và Kỵ sĩ thánh thì không truyền cho ai khác cả, so sánh như thế có thể thấy Giáo hoàng Zeus đánh giá Phá Lãng trảm rất cao.
Nghe thấy lời của Giáo hoàng, sắc mặt Thánh nữ Tiffany chợt thay đổi, cô ta vô thức nhìn về phía Trần Dật Thần, nói: “Theo ý của ông, trận đấu này Trần Dật Thần có thể sẽ thua, hoặc là bị giết ư?”
Giọng nói của Thánh nữ Tiffany dần nhỏ lại, tay nắm chặt góc áo.
“Bây giờ nói đến thắng thua còn hơi sớm, nhưng tình huống tiếp theo của Trần Dật Thần thật sự không ổn lắm!” Giáo hoàng Zeus đáp lời..