Đỉnh Cấp Rể Quý

Để sáng tạo ra võ công cần phải am hiểu tường tận về các chiêu thức tấn công và phòng thủ, như vậy mới có thể tìm ra đường đi của sáng tạo, vậy nên ở một khía cạnh nào đó, những hiểu biết về võ công cũng rất quan trọng.

“Cơ thí chủ nói rất có lý, rất khó để tự tạo ra võ thuật, cho dù là võ giả có thiên phú và tài năng thì cũng cần rất nhiều thời gian và tinh lực!”

Phương Chính đại sư im lặng rất lâu mới lên tiếng.

“Vậy trận đầu lần này người anh em Trần Dật Thần có thể đánh bại Arthur không? Nếu lần này Trần Dật Thần không sáng tạo ra chiêu võ thứ ba, vậy khả năng thắng của anh ấy là bao nhiêu?”

Cơ Uần cau mày, hỏi ra nghỉ vấn trong lòng, anh ta lo Trần Dật Thần thất bại, càng không muôn Trần Dật Thần thua Arthur của Toà Thánh.

Lần này họ đến nước V để tham gia trận đấu võ đài đẳng cáp thế giới, bốn người họ đại diện cho Nước H chiến đấu, bây giờ chỉ còn lại một mình Trần Dật Thần. Cơ Uẩn đã bị đánh bại từ lâu, Tam Giới thì bị thương nghiêm trọng suýt tử vong, Thiên Ưng thì gãy một chân.

Có thể nói tình hình hiện nay vô cùng xấu, mọi hy vọng đều đặt vào Trần Dật Thần, néu Trần Dật Thần thất bại thì lần này đội quân Nước H sẽ bị xoá số.

Thật ra điều Cơ Uẩn lo lắng nhất không phải cái gọi là danh dự mà là sự an toàn của Trần Dật Thần, nếu Trần Dật Thần thua thì rất có thể sẽ mắt mạng, hoặc có thể nói chắc chắn sẽ mắt mạng, đây mới là điều mọi người lo lắng.

Khi Cơ Uần hỏi câu này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Võ Chí Châu, ông ta là trưởng lão của Võ Minh, thực lực mạnh hơn những người ở đây một chút.

“Ừm, ước tính chỉ khoảng 30%.”

Võ Chí Châu do dự một lúc rồi vẫn phát biểu ý kiến.

*30%? Tôi nghĩ Võ trưởng lão đang nhìn vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Trần Dật Thần thôi!”

Ngay khi Võ Chí Châu vừa dứt lời, Cơ Vô Thường đã cười khổ: “Khi võ giả quyết đấu, nếu thực lực hai bên không chênh lệch nhau nhiều thì kinh nghiệm chiến đầu cực kỳ quan trọng. Có thể nói là nó đóng vai trò quyết định, nhưng nếu thực lực chênh lệch quá nhiều thì nó lại không có tác dụng lắm, cũng như khi Trần Dật Thần đấu với Đông Thần, mặc dù đối phương lợi dụng thuốc gen nhưng đúng là lúc đó Trần Dật Thần không địch lại được. Tôi thấy xác suất chiến thắng của anh ấy chỉ có 20%, đây là một ước tính bảo thủ!”

Nghe xong lời này của Võ Chí Châu, mọi người đều thở dài không biết phải làm sao, bây giờ chỉ có thể dựa vào Trần Dật Thần tự ứng phó.

“Trận đấu này rất không lạc quan, khả năng thua của Trần Dật Thần cực lớn, bản thân Trần Dật Thần chắc cũng biết điều này, nếu không sẽ không bề quan, chỉ là có thể thay đổi kết quả cuối cùng hay không thì chưa biết được!”

Thương Bác im lặng một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình về trận đấu lần này.

*A Di Đà Phật, cầu xin Phật tổ phù hộ cho Trần Dật Thần bình an vô sự!”

Phương Chính đại sư chắp tay, thành khẩn cầu nguyện cho Trần Dật Thần.

“Haiz, người anh em, anh chắc chắn không thể xảy ra chuyện, anh xảy ra chuyện thì tôi phải làm sao?”

Vẻ mặt Tam Giới nghiêm nghị, lo lắng, sau khi bị Hồng Dịch đánh bị thương nặng, chính Trần Dật Thần đã ra mặt giúp anh ta, đánh Hồng Dịch tàn phế, anh ta vẫn luôn ghi nhớ mối ân tình này.

Quan hệ giữa Tam Giới và Trần Dật Thần vẫn luôn tốt đẹp, Trần Dật Thần có thể lên rừng xuống biển vì Tam Giới, nhưng lúc này Tam Giới lại không thể giúp được gì cho Trần Dật Thần nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tam Giới thử nghĩ néu Trần Dật Thần không báo thù giúp mình có phải có thể tránh được nguy cơ lần này hay không, tiếc là đây chỉ là tưởng tượng, không có nếu như.

“Tên khốn Arthur của Toà Thánh ra vẻ cái gì chứ? Đang yên đang lành lại nói muốn giết Trần Dật Thần, nếu không trận đấu lần này dù thua cũng không sao!” Cơ Uẩn cũng nóng nảy không nhịn được chửi bới, anh ta thấy Arthur đang cậy đây là địa bàn của mình mà cố ý gây khó dễ.

Thiên Ưng vẫn luôn im lặng không nói, nhưng tay đã nắm chặt, trong mắt lộ vẻ lo lắng, thầm nói trong lòng: “Người anh em Trần Dật Thần, anh nhất định phải bình an vượt qua cửa ải khó khăn này, trận đấu của tôi và anh còn chưa bắt đầu đâu!”

“Mọi người ở đây chờ đi, tôi ra sân bay đón người!”

Võ Chí Châu nhìn đồng thời, thầm nói đã đến giờ, vì thế ra khỏi phòng.

Nửa tiếng sau, Võ Chí Châu đi xe chuyên dụng của Nước H đến sân bay Rome.

Thời gian từng phút trôi qua, hai mươi phút sau, một người ngồi xe lăn mang theo một chiếc túi đặc chủng tác chiến đã sờn rách đi ra từ trong đám đông, không ngờ người này lại chính là Diệp Nam Thiên.

Sự xuất hiện của ông ta đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Các nhân viên của sân bay và những người khách nhiệt tình đã nhiều lần muốn giúp nhưng đều bị Diệp Nam Thiên từ chối.

“Cuối cùng ông cũng đến, không ngờ mức độ chú ý của ông cũng rất cao nha, quốc bảo cũng chỉ được như ông thôi, ha ha ha!”

Võ Chí Châu bật cười lớn, ông ta trêu chọc trước rồi nói tiếp: “Sư đệ Trần Dật Thần của ông bề quan từ hôm qua, đến giờ vẫn chưa xuất quan, ông có muốn đi xem không?”

Mắt Diệp Nam Thiên loé lên, trầm mặc một lúc rồi nói: “Không cần đâu, để cậu ấy yên tâm bề quan đi, mà mong Võ trưởng lão mọi người cũng đừng làm phiền cậu ấy, và cũng đừng đề cậu ấy biết tôi đã đến.”

“Ừm, được!” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

Võ Chí Châu gật đầu, không phản đối, sau đó đến bên Diệp Nam Thiên giúp ông ta cởi chiếc túi tác chiến ra.

“Sao chiếc túi tác chiến này nhìn quen thế? Là của Võ Minh sao?”

Võ Chí Châu suy nghĩ một lúc rồi nói ra nghi vấn của mình.

“Đúng thế!”

Diệp Nam Thiên nở nụ cười nhẹ đáp lại.

“Nếu ông đến sớm một chút thì hay, như vậy ông có thể được tháy chiến tích kiêu ngạo ở những trận trước của Trần Dật Thần, hơn nữa cũng sẽ trở thành người tự hào nhất trên quảng trường Quang Minh!”

Võ Chí Châu đeo chiếc túi tác chiến trên lưng, sau đó đẩy xe lăn cho Diệp Nam Thiên, kể cho ông ta những chuyện xảy ra gần đây.

Sau khi hai người ra khỏi sân bay, Võ Chí Châu đỡ Diệp Nam Thiên lên xe, cất xe lăn vào cốp sau.

“Trước đây Trần Dật Thần là niềm tự hào của tôi, bây giờ cũng vậy, mãi mãi là như thế!”

Ánh mắt kiên định của Diệp Nam Thiên nhìn về nơi xa, không biết đang nghĩ gì.

“Ông nghĩ sao về trận đầu giữa Trần Dật Thần và Arthur?”

Võ Chí Châu chần chừ một lúc rồi hỏi.

“Arthur là đội trưởng đội cận vệ của Toà Thánh, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vào vị trí này. Thứ nhất, Giáo hoàng rất coi trọng cậu ta, thứ hai đủ để cho thấy thực lực cậu ta rất mạnh, hơn nữa trong những trận đầu trước tôi cũng hiểu, lần này e rằng hơi khó khăn!”

Diệp Nam Thiên cau mày, nói tiếp: “Tôi biết thực lực của Trần Dật Thần, trận đấu lần này không biết thực lực của Trần Dật Thần có thể nâng cao một chút để vượt qua cửa ải khó khăn này không?”

“Ông lo lắng cậu ấy sẽ bị giết à?”

Võ Chí Châu thở dài.

“Có thể không lo được sao?”

Diệp Nam Thiên cười khổ: “Mặc dù lo lắng nhưng tôi càng mong Trần Dật Thần có thể mang lại bắt ngờ cho chúng ta, có thể làm điều gì đó khiến mọi người chấn động, tôi mong cậu ấy có thể đánh bại Arthur đội trưởng đội cận vệ Toà Thánh!”

“Ừm!”

Võ Chí Châu nhìn về nơi xa, âm thầm gật đầu.

Trong khách sạn, Trần Dật Thần ngồi xếp bằng, không biết gì về tình hình bên ngoài, lúc này anh đã đắm chìm trong võ thuật, hết lòng nghiên cứu chiêu thức đề đối phó với trận đầu tiếp theo.

Trần Dật Thần không ngừng nhớ lại chiến thần trảm mà Arthur đã sử dụng, từ khi Arthur ra tay cho đến khi sử dụng vũ khí bí mật của Nga Hoàng, Trần Dật Thần đã ghi nhớ rõ từng chỉ tiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui