Hơn nữa, chiêu thức phá trời này của anh hoàn toàn giống với chiêu thức phá sóng trảm của Đông Thần và kiếm Chiến Thần của Arthur, được kết hợp từ một số đặc trưng của loài kiến.
Như chúng ta đã biết, kiến có thể nâng những vật nặng gấp hàng nghìn lần trọng lượng của chúng, vì vậy Trần Dật Thần đã tra tìm rất nhiều thông tin về loài kiến, hy vọng sẽ tìm được thời cơ trong đó.
Trần Dật Thần cũng không phải là một thiên tài võ thuật, nếu không, anh đã cố gắng tạo ra các chiêu thức võ thuật nhiều lần trước đó nhưng đều không thành công, lần này, anh cũng xem như là sử dụng công phu vô cùng lớn, cũng đã xem nhiều trận đấu của các tuyển thủ, từ trên người của mỗi tuyển thủ đều tìm ra ưu thế, sau đó xem ưu thế của đối phương có giúp được gì cho mình hay không.
Kể từ khi cuộc thi võ thuật thế giới bắt đầu, Trần Dật Thần đã bí mật quan sát chiêu thức của mấy chục cường giả, trong số đó, chiêu thức của Đông Thần và Arthur có phần giống nhau, đều vô cùng lợi hại.
Sau khi tìm đúng mục tiêu, Trần Dật Thần đã lấy đó mà nghiên cứu và phân tích.
Dưới ánh mặt trời, Trần Dật Thần nắm chặt quả đắm, nội lực dâng trào sinh ra một vòng xoáy, sau đó sử dụng gần một nửa sức mạnh toàn thân dung hợp vào trong nắm đấm, đây là chiêu thức mạnh nhất của Trần Dật Thần từ trước đến nay, chiêu thức này do chính anh sáng tạo ra, kết hợp điểm mạnh của nhiều người.
Hai tuyệt chiêu trước đã không thể đánh bại được Arthur, vậy chiêu thức phá trời này có thể đánh bại Arthur không?
Nắm đấm của Trần Dật Thần mang theo lực gào thét xông về phía Arthur, lực của nắm đắm này quá mạnh, nắm đấm còn chưa đến gần, Arthur đã có thể cảm nhận được tiếng gào thét của nó.
“Không xong rồi!!”
Arthur run lên trong lòng, trong đầu hiện lên một cảm giác khủng hoảng, không biết có phải là ảo giác không, nhưng đối mặt với nắm đắm này, anh ta cảm thấy không còn đường lui cũng không có cách nào chặn được.
Nhưng Arthur cũng không phải người thường, lúc này nguy hiểm ập đến, Arthur nhanh chóng thu hồi tâm tư, chuẩn bị dùng Chiến thần trảm đối mặt Trần Dật Thần.
Chỉ là phản ứng của Arthur vẫn còn hơi chậm, bởi vì Trần Dật Thần đã tính toán xong thời gian khi sử dụng chiêu phá trời, lúc này dưới sự hoảng sợ của Arthur, anh ta căn bản không có thời gian sử dụng chiêu Chiến thần trảm này.
“Rầm!!”
Nắm đắm của Trần Dật Thần va vào thủ kiếm của Arthur, Arthur chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau rát. Nội lực hai bên va chạm, giữa hai người xuất hiện một trận cuồng phong quét qua, uy năng cực kỳ kinh người.
Arthur bắt giác lui lại, nhưng sức mạnh của Trần Dật Thần không hè bị suy giảm, sau khi chạm vào bàn tay Arthur, phá tan phòng ngự của đối phương, tung một cú đắm đánh xuống vai của anh ta.
“AII”
Arthur hét lên một tiếng, cơ thể mắt kiểm soát bay về phía sau, mà cánh tay của anh ta cũng bị cú đắm của Trần Dật Thần đánh gãy, máu trào ra khỏi miệng, cánh tay hoàn toàn bị gãy lìa.
Một cú đắm, chỉ vỏn vẹn một cú đấm, đã làm gãy cánh tay của Arthur.
Lúc này, cả khán đài im lặng, không ai lên tiếng, ngay cả hình ảnh này cũng như đóng băng lại.
Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi không chớp mắt, hầu hết khuôn mặt của họ đều hiện lên vẻ khó tin, khi cơ thể của Arthur bị hất tung lên và đập xuống đất một cách dữ dội, lúc này tất cả mọi người mới hoàn hồn lại.
Sau khi Arthur chạm đắt, anh ta phun ra một ngụm máu, vì lực đạo quá lớn, cho dù là sàn bê tông cũng không chịu nồi, mặt đất bị đập vỡ thành một hồ sâu.
Lúc này cơ thể Arthur truyền đến cơn đau dữ dội, loại đau đớn này thực sự còn đau hơn cả cái chết, Arthur không còn ung dung như vừa rồi, mà là lúc này vô cùng thảm hại.
“Sao … sao có thể!”
Sau khi lớp bụi trên sân tản đi, mọi người đều có thể thầy rõ bộ dạng lúc này của Arthur, anh ta đang nằm trên mặt đất, bộ giáp trắng loang lỗ vết máu.
Hơn nữa cánh tay anh ta đã bị gãy, vô cùng đau đớn.
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh khiến mọi người chưa kịp phản ứng.
Đầu trận đấu, Arthur giống như chiến thần bắt khả chiến bại, truy sát Trần Dật Thần hết thảy, mà Trần Dật Thần cũng không còn một chút sức lực để chống trả, nhưng bây giờ chỉ trong nháy mắt mà Trần Dật Thần đã lật ngược tình thế và đánh bại Arthur, hơn nữa còn đánh gãy cánh tay của đối phương.
Người xem có mặt ở đó đều kinh ngạc, huống chỉ là bản thân Arthur. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Lúc này Arthur như chết lặng, cảnh tượng như mơ, anh ta tưởng mình đang mơ, nhưng đó lại là một cơn ác mộng.
“Tốt!”
“Đánh tốt lắm!”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, những tiếng hét chói tai nỗ ra trên sân đấu, lúc này người xem nhôn nhao hét lên.
Phải nói người vui nhất ở đây là Cơ Uẩn, lúc này anh ta vừa đứng lên vừa nhảy vừa hét.
Đối với anh ta, cảnh tượng này vô cùng ngầu và hả hê.
Không chỉ Cơ Uần, mà Thiên Ưng thậm chí là Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường và Thương Bác đều rất phần khích, từng người một đều nhảy lên, vẻ mặt vui sướng nhìn về phía Trần Dật Thần trên sân đấu.
Diệp Nam Thiên cũng hào hứng không kém, mặc dù lúc này không tiện di chuyển, nhưng sự phần khích của ông ta đều thể hiện trên mặt.
Lúc này, người xem vẫn đang tiếp tục hò hét ầm ï, bày tỏ cảm xúc, âm thanh của họ nối tiếp nhau, làm lu mờ hết tất cả âm thanh khác ngay lúc này.
“Sao … sao có thể, sao cậu ta có thể làm được như vậy!”
Chỗ khách quý, Modric cũng đang thẫn thờ nhìn mọi thứ diễn ra trên sân đấu, những lời vừa rồi giống như đang tự lắm bẩm một mình, hoặc giống như anh ta đang hỏi giáo hoàng Zeus ở bên cạnh.
Không ai đáp lại lời của Modric. Lúc này, đám người Diệp Nam Thiên và thánh nữ Tiffany đều không nói tiếng nào, tất cả đều vô cùng kích động, giáo hoàng Zeus lâm vào suy tư, trong lòng đang phân tích cú đấm của Trần Dật Thần rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trên sân đấu, Arthur chống một tay xuống đất một cách khó khăn, lần chắn thương này của anh ta quá nghiêm trọng.
Khi Arthur đứng dậy, tất cả mọi người đều ngừng hò hét và dần bình tĩnh lại.
“Vừa rồi … vừa rồi mày dùng loại võ công gì!”
Arthur ho nhẹ một tiếng, sắc mặt tái nhọt, lúc này không còn giống như trước, vẻ mặt đau khổ hỏi.
Arthur hoàn toàn không thể chống lại được chiêu này, trong trận đầu anh ta vẫn luôn truy sát Trần Dật Thần, nhưng không ngờ cuối cùng anh ta lại thua dưới chiêu này, anh ta muốn biết cú đắm của Trần Dật Thần là loại võ công gì.
“Chiêu thức thứ ba của Đoạn Sơn Hà, phá trời!”
Vẻ mặt của Trần Dật Thần vẫn bình tĩnh, anh vừa nói vừa đi về phía Arthur.
“Phá trời?”
“Hừ, giới võ thuật nước H chưa bao giờ nghe nói về loại võ công này!”
Arthur lạnh lùng khit mũi, anh ta nghĩ Trần Dật Thần nói cho có lệ, chứ không phải sự thật.
“Võ thuật của nước H bác đại uyên thâm, võ công còn nhiều hơn thế nữa, anh sao có thể hiểu hết toàn bộ được!” Trần Dật Thần bình tĩnh khiển trách.
“Cái … cái gì!”
Arthur lộ ra vẻ tức giận, lần này bị thương rất nặng, không chỉ gãy một cánh tay mà nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù Trần Dật Thần không còn sử dụng chiêu phá trời nữa thì anh ta cũng không còn là đối thủ của Trần Dật Thần.
“Bây giờ xem ra, giữa hai người chúng ta ai là phế vật thế?” Trần Dật Thần hét lên, thanh âm chắn động trái đất, vừa dứt lời, anh đã lao về phía Arthur cực nhanh.
Tên Arthur này đã ức hiếp quá nhiều người, trước đây anh và Arthur đã đánh nhau 3 lần, lần nào cũng rất nguy hiểm, lúc này anh lao về phía Arthur, thuận tay tát anh ta một bạt tai.