Nghe thấy những lời này, Chu Hạ Hạ sợ tới mức sắc mặt càng trắng hơn, nước mắt lưng tròng, cô lắc đầu, như là đang nói với ba ở đầu dây bên kia, mình tuyệt đối không muốn được người khác nuôi. Lúc này A Diệu thấp giọng gọi anh Khôn, Chu Dần Khôn nhìn anh ta một cái, cúp điện thoại. Thấy anh đứng dậy, Chu Hạ Hạ cũng vội vàng đi theo. “Đưa cô ấy về.” Người đàn ông bỏ lại một câu như vậy liền sải bước rời đi.
Nhìn thấy anh vào thang máy, Chu Hạ Hạ cảm giác như mình bị rút cạn sinh lực, hai tay vô lực chống ở góc bàn, chống đỡ cơ thể của mình. Lúc này giám đốc bước nhanh tới: “Cô à, chúng tôi sắp xếp xe đưa cô về nhà, mời đi theo tôi.” Chu Hạ Hạ gật đầu, giọng nói có chút mệt mỏi: “Cảm ơn.” Chiếc Maybach màu đen kia dừng ở bên ngoài khu phố sầm uất Patpong. Khu phố sầm uất phồn hoa nhất Bangkok này, tập kết khách sạn cao cấp, khu mua sắm cùng với văn phòng, cho dù là bốn giờ rưỡi chiều tháng tư nóng bức, vẫn như cũ đầy người chen nhau đi.
Ban ngày, nơi đây là phố thương mại náo nhiệt bình thường nhất, người bán hàng rong khách du lịch tham quan nối liền không dứt.
Buổi tối, nơi này chính là khu đèn đỏ sôi động nhất Bangkok, trên đường có rất nhiều người đẹp ngực to chân dài, thương lượng xong giá tiền là có thể hưởng thụ một đêm xuân khác lạ. Nhưng đó không phải là điều thú vị nhất.
Người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi in hoa châm điếu thuốc, phía sau còn có một người giống như vệ sĩ đi theo. Thời khắc đi vào phố xá sầm uất, liền hấp dẫn vô số ánh mắt.
Nhiều nhất chính là ánh mắt của phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp ở Patpong đã gặp qua đủ loại đàn ông, nhưng loại này vừa nhìn đã biết là một tên lưu manh, rất ít ai có thể kiềm chế được không liếc mắt về phía anh. Chiều cao cực kỳ vượt trội, đường nét cánh tay trần lộ ra bên ngoài, lồng ngực nam tính mạnh mẽ mà rắn chắc, còn có cổ tay nổi gân xanh nhưng vẫn đeo Phật châu thành kính, cùng với ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp điếu thuốc kia...!Quan trọng nhất, là khuôn mặt không thể chê vào đâu được. Ngủ với một người đàn ông như vậy là cảm giác thế nào? Các cô tò mò, lại tưởng tượng không ra.
Bởi vì tưởng tượng không ra, cho nên càng thêm rục rịch. Đáng tiếc khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, các cô thử nhìn anh, nhưng tâm tư của anh tuyệt nhiên không đặt ở trên những người phụ nữ. Trong không khí oi bức trộn lẫn mùi nước hoa của phụ nữ, mùi mồ hôi của đàn ông, còn có các loại mùi vị nói không nên lời của người bán hàng rong, Chu Dần Khôn không kiên nhẫn: “Làm sao tìm được nơi này, vậy Ô Tác Khoa không phải bị đạn bắn thủng dương vật sao, còn có thể dùng được à?” Một người đàn ông năm ngoái bị đạn bắn xuyên qua bộ phận sinh dục, vì sao muốn hẹn Chu Dần Khôn gặp mặt ở Patpong, A Diệu cũng không biết.
Anh ta chỉ biết là Ô Tác Khoa người này cực kỳ thù dai, nếu Chu Dần Khôn vừa gặp mặt liền hỏi loại vấn đề này, rất có khả năng công việc làm ăn hôm nay hoàn toàn nguội lạnh. Xuyên qua phố xá thương mại bình thường, A Diệu đi theo phía sau Chu Dần Khôn, đi tới hẻm nhỏ bên cạnh một cửa hàng quần áo, anh ta tiến lên vài bước nhấc rèm cửa màu đỏ lên, Chu Dần Khôn ngậm thuốc lá đi vào. Vào cửa chính là cầu thang đi xuống lòng đất, không giống với bên ngoài oi bức, nơi này rất mát mẻ, nhưng vẫn tràn ngập mùi vị đặc thù.
Không chỉ có mùi thuốc lá nồng đậm cùng mùi nước hoa của phụ nữ, còn có mùi dịch thể nam nữ ái muội, cùng với mùi thuốc phiện sặc mũi. A Diệu thấy Chu Dần Khôn ghét bỏ nhíu mày. Dưới ánh đèn lờ mờ, liếc mắt một cái tất cả đều là người, cả nam lẫn nữ trần trụi dây dưa cùng một chỗ, quấn quýt đến mức không biết là có bao nhiêu người cắm vào trong cơ thể của một người phụ nữ, hay người phụ nữ kia đang ngậm trong miệng là đồ vật của ai. Trên tấm kính trên bàn là bột phấn màu trắng, một đám người giống như cương thi xếp chồng lên nhau mãnh liệt hút, hút xong hưng phấn mà rên rỉ, kéo hai bên trái phải chẳng biết nam hay nữ thì bắt đầu liếm láp tìm cách cắm vào rút ra.
Chu Dần Khôn nhìn đồ trên bàn, khinh thường nói: “Hàng nhà ai, độ tinh khiết rách nát thành như vậy, cũng nên đuổi ngay đám ngu này đi.” A Diệu theo phản xạ sờ súng bên hông, cái miệng này của Chu Dần Khôn, làm cho A Diệu luôn luôn đề phòng công kích không biết sẽ từ nơi nào đánh úp lại.
Một giây sau mới nhớ ra, anh là đang nói tiếng Trung.
Ở chỗ này, hẳn là không ai có thể nghe hiểu. Đi vào tận cùng bên trong, không khí dễ chịu hơn một chút.
Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng cười diêm dúa lòe loẹt bên trong. Chu Dần Khôn một tay kẹp điếu thuốc, một tay nhét vào trong túi, mắt nhìn tay nắm cửa bẩn thỉu, không đợi A Diệu tiến lên mở cửa, chân dài anh nhấc lên, đá văng cánh cửa. Tiếng cười bên trong dừng lại. “Này, Khôn! Cuối cùng cũng gặp lại rồi.” Người đàn ông Nga đang ngồi bên trong được ít nhất bảy tám người phụ nữ vây quanh bên người, trông ông ta tai to mặt lớn, bụng bự đến mức có thể chứa được một quả dưa hấu.
Tiếng cười của các người phụ nữ hiển nhiên không phải bởi vì người đàn ông này, mà là trên bàn trước mặt ông ta, xếp một chồng tiền mặt rất cao. Những người phụ nữ mặc váy ngắn quần đùi, áo quần không đủ che thân, khe ngực, mép váy bó sát người còn có quần lót lụa trắng trong suốt, bất cứ nơi nào có thể nhét đồ vào, tất cả đều được nhét đầy tiền mặt. Chợt nhìn thấy người đàn ông lười biếng đi tới, các cô gái rõ ràng giật mình, không biết có phải hay không do tiền giấy giữa hai chân ma sát, lúc này lại có chất lỏng nồng nàn cuồn cuộn chảy ra. “Ô Tác Khoa, sao tiếng Thái của ông vẫn khó nghe như vậy?” Chu Dần Khôn ngồi xuống đối diện ông ta, lập tức liền có phụ nữ ân cần rót cho anh một ly rượu. A Diệu đứng ngay cạnh cửa. Mùi thơm nồng nặc kia làm Chu Dần Khôn đau đầu, khoát tay: “Tất cả đi ra ngoài.” “Khôn, đừng vô vị như thế chứ.” Ô Tác Khoa nhào nặn bộ ngực to lớn mềm mại của người phụ nữ trên đùi, vẻ mặt bỉ ổi: “Cho dù là bàn chuyện làm ăn, cũng phải thoải mái mà nói chứ.” Chu Dần Khôn buông tay: “Vậy nếu không ông thoải mái xong rồi nói tiếp?” Nói xong còn nhìn đồng hồ: “Hai phút sau tôi sẽ quay lại.” Tiếng Thái chính gốc, tốc độ nói thích hợp, từ vựng đơn giản, Ô Tác Khoa hoàn toàn nghe hiểu được. A Diệu ung dung thản nhiên móc súng bên hông. Quả nhiên Ô Tác Khoa lúc ấy liền thay đổi sắc mặt, chỉ là không đến hai giây lại hòa hoãn xuống: “Khôn, Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ, gọi là {việc riêng người chớ nói truyền, người có lỗi chớ vạch trần sao}?” Ông ta vẫy tay, những người phụ nữ ngay lập tức vâng lời bước ra ngoài.
Chu Dần Khôn tắt điếu thuốc trong tay, thầm kín nói: “A, tôi tưởng đã chữa khỏi rồi chứ.” A Diệu không nhịn được, ho nhẹ một tiếng.
Chu Dần Khôn quay đầu nhìn anh một cái, A Diệu cụp mắt, không phát ra động tĩnh gì nữa. Ô Tác Khoa không ngờ anh càng nói càng hăng hái, nén giận nói: “Nhà máy công nghiệp quân sự ở Mumbai không làm được, cậu định làm gì?” Chu Dần Khôn nhướng mày: “Chưa nghĩ ra đây.” “Lúc trước hợp tác ở Mumbai mở nhà máy công nghiệp quân sự, đầu tư giai đoạn đầu cũng đều cho cậu, hiện tại anh trai cậu ngang ngược chen một chân, các cậu vẫn kiếm được tiền như thường, đầu tư ban đầu của chúng tôi nên được trả lại rồi.” “Không trả.” Chu Dần Khôn nhẹ nhàng phun ra hai chữ..