Ô Tác Khoa nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức sa sầm. “Cậu muốn giở trò?” Điếu thuốc trên tay cháy hơn phân nửa, Chu Dần Khôn khảy tắt.
Anh nghiêng mắt, phía sau A Diệu thấy thế lại đưa thuốc lá và bật lửa lên.
Trong phòng sương mù lượn lờ, Chu Dần Khôn không nhanh không chậm, giọng điệu khinh cuồng: “Ông cũng có thể nghĩ như vậy.” “Khôn, chúng ta đã hợp tác nhiều năm rồi.
Chúng tôi nể mặt Tái Bồng nên mới theo cậu...” “Mở rộng đất đai, xây dựng mối quan hệ, giải phóng cửa ngõ, còn các người đã làm gì? Mẹ nó, họng súng chĩa vào đầu ai khi lực lượng vũ trang của Daoud (Đạt Ô Đức) bao vây nhà máy Dharavi bằng xe tăng? Tôi cho ông một tỷ, ông có thể trải nghiệm một lần hay không?” Ô Tác Khoa không nói gì. “Bọn Nga các người lấy ít tiền liền muốn người ta bán mạng cho sao? Các ông không chiến tranh dân tộc sao? Lấy cái gì chiến ha, lấy cây súng* thối nát chiến?” * súng này súng thịt nha. Ô Tác Khoa biết rõ Chu Dần Khôn là người nói trở mặt liền trở mặt, hiện tại còn đang ở trên địa bàn của ông, ông cúi đầu trầm mặc hai phút, lại ngẩng đầu lên: “Khôn, nhưng chuyện này tôi nói cũng không tính.
Chúng ta đã ký hợp đồng, cuối cùng chuyện nhà máy quân sự không thành công, Y Vạn rất tức giận, cho nên mới để cho tôi tới nói chuyện với cậu.” Y Vạn là ông chủ của Ô Tác Khoa, một người quanh năm làm ăn xuyên quốc gia, cũng không dám bước ra khỏi biên giới nước Nga. “Cho nên?” Chu Dần Khôn khinh thường cười cười: “Có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả.” “Y Vạn......!Y Vạn cũng biết, chuyện ở Mumbai rất khó giải quyết, nếu cậu không làm được, vậy người khác càng không làm được.
Nhưng mà xét đến cùng, đất đai và nhà máy đều đã lấy được, nhưng dệt may quả thật không phải là thứ Y Vạn muốn làm.
Nếu tiền đã cho cậu, vậy......!Chúng ta có thể thêm một khoản tài chính, không làm súng ống đạn dược mà làm việc khác.” Thấy Chu Dần Khôn không kiên nhẫn muốn đứng dậy rời đi, Ô Tác Khoa vội vàng nói: “Chính là nghề cũ của Tái Bồng, Y Vạn muốn làm thuốc phiện.” Chu Dần Khôn hơi nhíu mày: “Việc này ông không tìm Chu Diệu Huy, tìm tôi làm gì.” “Chúng tôi không làm ăn với Chu Diệu Huy, tôi nghe nói rằng ông ấy là một người thận trọng và bảo thủ, nếu ngay từ lần đầu tiên mà mua liều lượng lớn, ông ấy có thể sẽ không đồng ý.” Ô Tác Khoa nói, vẫn vô thức nghiêng người về phía trước, xoa tay phấn khích: “So với ông ấy, chúng tôi đương nhiên tin tưởng cậu hơn.” “Bớt nói nhảm đi, muốn cái gì?” “Lysergic acid diethylamide (LSD).” Nghe vậy, Chu Dần Khôn nở nụ cười: “Lá gan ông ta rất lớn, dám bán thuốc gây ảo giác ở Nga? Thứ đó rất đắt, làm sao ông ta mở thị trường được.” Ô Tác Khoa thấy anh có hứng thú, cười ha hả hai tiếng: “Khôn, cái này tôi không biết.
Cậu cũng biết đó Y Vạn làm việc rất thần bí, tiền ông ta đã chuẩn bị xong, cũng không biết cậu có thể lấy hàng ra hay không.” Chu Dần Khôn xoay cổ: “Muốn bao nhiêu?” Ô Tác Khoa vươn đầu ngón tay: “Ba mươi cân.” Tên khoa học của LSD là Ergot diacetamide, là một chất lỏng không màu, không mùi, không vị thuộc nhóm Alkaloid bán tổng hợp, một loại thuốc tâm thần mạnh và mức độ gây nghiện lớn, độc tính gấp ba lần thuốc lắc.
Mỗi gram có giá thị trường là 3000 đô la Mỹ, nếu Y Vạn xuất khẩu sẽ là 90 triệu đô la Mỹ. “Thanh toán một lần?” “Đúng.
Nhưng mà......!Lượng lớn như vậy, có phải hay không —” Ô Tác Khoa còn chưa nói xong đã bị Chu Dần Khôn cắt ngang: “Lượng lớn mạo hiểm cũng lớn, khỏi mặc cả.” Nói xong anh liền đứng dậy: “Tiền đặt cọc bốn mươi phần trăm, tháng sau giao hàng, hàng tới tay thì thanh toán phần còn lại.” Anh luôn luôn là quy tắc này, Ô Tác Khoa cũng không dám nhiều lời nữa, sợ Chu Dần Khôn phiền rồi đổi ý ngay tại chỗ, chuyện không thành công, còn tiết lộ tin tức làm ăn của ông chủ ra ngoài.
Dù sao thì tiền của nhà máy quân sự lúc trước không lấy lại được, nhưng nếu như có thể đem khoản này buôn bán thành công, lợi nhuận khổng lồ này, buôn lậu súng ống đạn dược có thể cũng chẳng sánh bằng. Ra khỏi phòng, A Diệu thấy sắc mặt Chu Dần Khôn không tốt lắm. “Anh Khôn, việc này có nên nói với ông cụ một tiếng không?” A Diệu đi theo Chu Dần Khôn bên người nhiều năm, biết anh muốn làm cái gì cũng được, chỉ là buôn bán thuốc phiện, Tái Bồng một chút cũng không cho anh dính tay vào.
Liều lượng hàng lớn như vậy, ở Thái Lan thậm chí toàn bộ châu Á, cũng chỉ có Tái Bồng và Chu Diệu Huy có thể sản xuất ra. Loại thuốc phiện này không giống với sản phẩm Heroin được sản xuất ở Myanmar, LSD cần nhân tạo tổng hợp, hơn nữa rất nhạy cảm với oxy, tia cực tím và clo, cần các nhà sản xuất hóa học có kinh nghiệm tiến hành tổng hợp, ngay từ khi thứ này còn đang lưu hành ở Đức và Mỹ đã bị Tái Bồng chú ý, cuối cùng ông đã trả lương cao để thuê người chế tạo thành công ở châu Á, gần như hình thành độc quyền trong việc bán LSD. Theo lý thuyết 90 triệu đô la Mỹ đưa tới cửa, Chu Dần Khôn hẳn là vui mừng.
Nhưng muốn lấy hàng thì phải thông qua Tái Bồng và Chu Diệu Huy.
Mà mấy năm nay, Tái Bồng gần như không quản những thứ này nữa, buôn bán thuốc phiện đều do Chu Diệu Huy định đoạt.
Cho dù thật sự nói với ông già chuyện này, ông già cũng chỉ biết ném xuống bốn chữ: Tìm anh cả con. Mà Chu Dần Khôn nhớ tới Chu Diệu Huy liền bốc hỏa. A Diệu còn nói lời chạm vào nỗi đau của anh, Chu Dần Khôn đen mặt đi ra ngoài. Đi tới chỗ rẽ, một đôi tay như rắn nước quấn lấy cánh tay Chu Dần Khôn, ngay sau đó áp lên chính là một bộ ngực đầy đặn trắng nõn.
Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn, người phụ nữ này là người da trắng, dáng dấp cũng không tệ, chính là vào giờ phút này cặp mắt đang mê ly, vừa nhìn liền biết mới hút xong còn đang hưng phấn, chợt nhìn thấy người đàn ông to lớn lại cực đẹp mắt như vậy, phong cách cởi mở của người phụ nữ phương Tây liền thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nói chung, phụ nữ không có tính công kích tìm Chu Dần Khôn, A Diệu cũng sẽ không ngăn cản.
Bởi vì anh Khôn nói, thô lỗ với phụ nữ là không lịch sự, tuy rằng chính anh cũng đâu có lịch sự đâu. Bàn tay đeo Phật châu của Chu Dần Khôn tùy ý bóp mặt người phụ nữ đánh giá, nghiêng đầu kêu một tiếng: “A Diệu.” A Diệu tiến lên một bước. “Có phải tôi quá lương thiện không?” Anh buông tay ra, cô gái kia hiểu lầm cho là đồng ý, khẩn cấp muốn cởi quần anh, liếm một vật lớn vừa rồi vô tình đụng phải. Nhưng một giây sau, mái tóc vàng của cô bị nắm chặt bởi bàn tay đeo Phật châu, người phụ nữ thống khổ kêu to một tiếng, khiến tất cả mọi người đều nhìn qua đây. A Diệu không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, nhưng anh ta biết, anh Khôn có lẽ...!lại muốn... “Nếu không tại sao ngay cả loại ấu trùng độc này cũng dám nhào lên người tôi?” A Diệu nghe được một từ mới, ấu trùng độc? Nhất thời không thể hiểu rõ.
Nhưng anh ta nhìn thấy Chu Dần Khôn thản nhiên kéo người phụ nữ kia, ném qua chiếc bàn lớn còn sót lại một chút bột trắng bên cạnh, sau đó nói: “Lấy một thùng lại đây.” A Diệu nghe hiểu, ném một xấp đô la Mỹ lên bàn, anh ta xách một thùng bột trắng đưa cho Chu Dần Khôn. Một thùng này, đủ cho tất cả mọi người trong này.
Nhất thời nam nữ đều giống như cương thi vây quanh.
Ngay cả đôi mắt của người phụ nữ bị ném tới trên bàn cũng tỏa sáng, kéo quần áo lộ ra bộ ngực và tách đùi ra, muốn cầu xin một chút. Chu Dần Khôn huýt sáo một tiếng, A Diệu rút súng từ bên hông ra, những người đó ngẩn ra, không dám tiếp tục tới gần. “Chơi một trò chơi chứ?” Chu Dần Khôn hất cằm về phía người phụ nữ trên bàn: “Cô gái xinh đẹp này rất đói khát, ai giết chết cô ta trước, phần quà này sẽ là của người đó.” Tiếng Thái chính gốc, làm cho đám cương thi hưng phấn đến mức tận cùng.
Mà người phụ nữ kia hoảng sợ đến cơ thể cứng ngắc, đôi mắt tràn đầy sợ hãi. “Ai không chơi, tôi mời người đó ăn đạn.” Nói cách khác, những người phụ nữ ở đây, cũng phải tham gia. Lập tức, mấy trăm nam nữ như điên lao về phía chiếc bàn lớn, tiếng kêu thảm thiết rất nhanh đã chìm xuống, máu tươi không biết từ đâu lan ra trên bàn, dính đầy bột phấn trắng, sền sệt nhỏ giọt chảy xuống trên mặt đất. Đôi chân trắng nõn của người phụ nữ không hề còn sức sống buông thõng xuống bên cạnh bàn, bên dưới có ba lỗ thủng máu chảy đầm đìa, máu cùng với chất tiết dơ bẩn vẫn còn tích tụ ở bên trong, miệng của cô bị xé toạc ra đến biến dạng, tay chân và xương sườn toàn bộ đều bị bẻ gãy, hai cái đầu nhũ hoa không biết đã bị ai cắn đứt, hai tròng mắt cô trợn tròn, chết không nhắm mắt thê thảm dữ tợn nhìn lên đèn trắng trên trần nhà. “Wow oh, rất hiệu quả.” Chu Dần Khôn nói như vậy, nhìn thấy Ô Tác Khoa đứng cách đó không xa sợ tới mức hai chân run rẩy, người sau nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Dần Khôn, thình thịch quỳ rạp xuống đất. Anh nghiêng đầu, xách vali ném lên bàn: “Đừng khách sáo.” A Diệu đi theo người đàn ông thoải mái nhàn nhã ở phía trước ra bên ngoài, để lại phía sau một mớ hỗn độn và điên cuồng tranh đoạt..