Cô gái dùng hết toàn lực mạo hiểm tính mạng để trốn ra, nhưng người đàn ông trước mắt này khóe môi lại cong lên ý cười, còn đánh giá cô từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy bộ dáng chật vật bẩn thỉu này của cô rất thú vị. Anh sẽ không mặc kệ cô chứ? Sau khi sợ hãi, thất vọng cùng thấp thỏm như thủy triều dâng lên, cô gái trông mong nhìn Chu Dần Khôn, khóc đến cực kỳ đáng thương. “Người này, Khôn.” A Khẳng tiến lên: “Cậu biết cô bé này sao?” Đây không phải là cô gái trước đây từng đi cùng Chu Dần Khôn chứ? A Khẳng cũng đánh giá Chu Hạ Hạ, nhìn thế nào cũng chẳng thấy đầy đặn . Nhưng mà......!khuôn mặt này, làn da này, quả thật rất tốt. Khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay, làn da vừa trắng vừa mềm, chóp mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt rưng rưng như biết nói, có lẽ là bởi vì tuổi còn nhỏ, trong ánh mắt kia tràn đầy ngây ngô, là loại tinh khiết chưa từng bị người khác vấy bẩn.
Sự tinh khiết này vừa có thể kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông, vừa có thể......!khơi dậy dục vọng ngược đãi của đàn ông. Nhưng cho dù đã đi theo Chu Dần Khôn, anh cũng không phải là loại người sẽ để phụ nữ vào lòng. Mọi người ở đây đều ung dung thản nhiên quan sát, sự sống chết của cô bé phụ thuộc vào quyết định của Chu Dần Khôn. Nếu anh muốn bảo vệ cô, một câu nói là đủ rồi.
Nếu không muốn bảo vệ, thì kiểu con gái trốn thoát trước mặt mọi người này, sẽ có kết cục tàn khốc hơn so với bị nhục nhã ở nơi công cộng và hơn so với bị bán đi.
Dù sao cũng không thể để cho cô khai phái cái lỗ hổng này, để những người con gái ở đây nảy lòng sinh ra gian xảo trốn thoát. Nghe thấy A Khẳng hỏi như vậy, Chu Hạ Hạ hồi hộp nhìn Chu Dần Khôn, trùng hợp anh cũng đang nhìn cô, nhất thời bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt người đàn ông chỉ có trêu tức, trong mắt cô bé lại tràn đầy cầu xin.
Cô thật sự là sợ Chu Dần Khôn mặc kệ cô, thậm chí đánh bạo, muốn kéo tay anh. Sau đó, cô liền nhìn thấy vết sẹo khó coi trên tay phải anh. Cổ họng của Hạ Hạ nghẹn một hơi, đây là cô cắn, thế mà để lại vết sẹo rõ ràng như vậy. Nước mắt tí tách rơi trên mặt đất, Chu Dần Khôn nhìn thấy tay cô gái vươn ra lại rụt về, đôi vai gầy yếu run lên vì khóc, cái đầu nhỏ tuyệt vọng cúi xuống, chiếc cổ trắng nõn sạch sẽ khiến người ta lóa mắt. Rất giống con chó anh nuôi trước kia, lúc cực kỳ đói phát hiện không có gì ăn, đầu tiên là tha thiết nhìn anh, tiếp đó là mất mác cúi đầu xuống, cuối cùng là ngoan ngoãn dựa vào bên chân anh. Chu Dần Khôn đứng lên. “Khôn, nếu cậu thích thì mang đi đi!” Trong lòng A Khẳng có chút căng thẳng. Rõ ràng nét mặt của Chu Dần Khôn không thay đổi, nhưng không hiểu sao anh ta cảm thấy lạnh sống lưng. “Anh Khẳng.” Chu Dần Khôn cười cười: “Cháu gái tôi, đương nhiên tôi phải mang đi chứ?” Lời vừa nói ra, sắc mặt của A Khẳng và tên vạm vỡ đang che mắt thay đổi rõ rệt, ngay cả Ngô Bang Kỳ vốn đứng bên lề nghe những lời này cũng nheo mắt lại, tầm mắt dừng ở trên người Chu Hạ Hạ. Tất cả mọi người ở đây thật ra đều có chút không tin, đây là nói đùa hay là nói thật? Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn cô gái đang quỳ dưới đất: “Có đi hay không?” Chu Hạ Hạ khóc càng dữ dội hơn, nhưng lần này cuối cùng đã yên tâm mà khóc, Chu Dần Khôn không mặc kệ cô.
Cánh tay chợt nóng lên, là một bàn tay đầy hình xăm nắm lấy cô. A Diệu chỉ nhẹ nhàng đưa ra, cô gái đã được nâng lên. Tinh thần thả lỏng xuống, cô mới cảm giác được trong người khó chịu, vừa đứng thẳng lên, liền đau đớn rên rỉ một tiếng. Ánh mắt Chu Dần Khôn hướng xuống dưới, dừng lại trên đùi cô.
Cô mặc váy đồng phục dài đến đầu gối, bắp chân trần trụi, vết máu trên đó đặc biệt rõ rệt. Chu Dần Khôn nhíu mày. Trong lòng A Khẳng chợt run lên: “Khôn, cái kia —” Chỉ là lời còn chưa nói xong, Chu Dần Khôn đã đi mất rồi. A Diệu ôm ngang người Chu Hạ Hạ, trên người cô bẩn thỉu còn có vết máu, Chu Dần Khôn tự nhiên sẽ không đụng vào, Chu Hạ Hạ ở trong lòng A Diệu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Dần Khôn.
Cô biết chỉ cần anh ở đây, nơi này sẽ không có ai dám khi dễ cô. A Khẳng vội vàng theo sau, chỉ là dù bối rối đến đâu, anh ta cũng không dám bỏ mặc những vị khách quý khác, gọi người phụ trách dẫn Ngô Bang Kỳ đến phòng bao vừa nhắc tới. Trong phòng, A Diệu đặt Chu Hạ Hạ lên giường, ga giường trắng như tuyết lập tức dính máu. Nhặt về được một cái mạng, Hạ Hạ cảm giác được giữa hai chân đau đớn, càng không ngừng nức nở.
Cô rất muốn khóc lớn một trận, nhưng Chu Dần Khôn đang an vị ở sofa bên cạnh, cô không dám lớn tiếng khóc. Sau khi đặt cô xuống, A Diệu đứng yên hai giây, lại nhìn về phía Chu Dần Khôn. “Tìm người khám cho cô ấy một chút.” Chu Dần Khôn châm điếu thuốc. “Vâng.” A Diệu vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy ông chủ Bất Dạ Thành, bên ngoài vẻ mặt A Khẳng vừa thấp thỏm vừa lo âu. “Anh Khôn.” A Khẳng vừa mới bước vào, Hạ Hạ đã nhanh chóng dùng chăn đắp lên chân.
Ban nãy, ánh mắt của A Khẳng quan sát cô từ trên xuống dưới, Hạ Hạ cảm giác được, ánh mắt này giống nhau như đúc so với những người đàn ông ghê tởm bên ngoài lồng kính. Lúc này A Khẳng nào còn tâm tư mà nhìn cô, anh ta ở trước mặt Chu Dần Khôn cũng không dám ngồi xuống nói chuyện. “Xin lỗi, thật xin lỗi, những chuyện này đều là người phía dưới làm, bọn họ những người đó còn không biết đọc hai chữ “đại nhân”, ngay cả tôi cũng không nhận biết người, bọn họ thì càng không biết, chúng tôi thật sự không biết cô gái này là người của anh.” Chu Dần Khôn nở nụ cười. Nụ cười này, khiến trong lòng A Khẳng càng run, vội nói: “Anh yên tâm, người phía dưới đều rất tuân thủ quy củ, tuyệt đối không dám làm gì khác.” “Ý cậu là, máu trên đùi cô ấy là tự làm, không liên quan đến cậu.
Đúng không?” Chu Dần Khôn cười tít mắt hỏi. “Không, không phải.” A Khẳng đầu đầy mồ hôi. “Anh Khôn, người đã mang đến.” Lúc này A Diệu mang theo một cô y tá Thái Lan đi vào. A Khẳng như sắp được đại xá: “Anh Khôn, đây là nhân viên y tế chuyên dụng trong thi đấu quyền anh, chuyên nghiệp, vừa vặn khám một chút xem! Nếu thật sự...!có người khi dễ người của anh, anh Khôn muốn làm gì thì làm, tôi tuyệt đối không nói hai lời!” Chu Dần Khôn khoát khoát tay, ý bảo y tá kiểm tra cho Chu Hạ Hạ trước.
Y tá có lẽ biết là muốn kiểm tra cái gì, lại thấy cô gái trên giường tuổi còn rất nhỏ, bên cạnh thì có ba người đàn ông to lớn. Cũng may là có một tấm rèm, y tá mím môi, đi qua kéo rèm lại.
Bằng cách này, không gian giữa giường và ghế sofa được chia làm hai. Chu Dần Khôn nhìn A Diệu, người sau hiểu ý: “Anh Khẳng, người anh Khôn muốn tìm, còn phải làm phiền anh rồi.” Lời nói coi như khách sáo, A Khẳng mới phản ứng lại: “Đúng đúng! Thật xin lỗi, tôi xách cái đồ không có mắt kia đến cho anh Khôn!”.