Hạ Hạ đứng ở bên ngoài vài giây, nghĩ ra một biện pháp. Cô bước nhanh trở lại căn phòng nhỏ của mình, từ trong hành lý mang đến tìm ra giấy bút viết điều gì đó lên.
Sau đó lại tự mình thay quần áo rộng thùng thình thoải mái, lần nữa quay về trước cửa phòng Chu Dần Khôn. Cô gái cẩn thận thò đầu nhìn, bên trong dường như vẫn là tư thế đó. Tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, gần như không phát ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ là bên ngoài thổi vào một luồng gió nóng, thổi đến chóp tóc Hạ Hạ dù đã buộc chặt vẫn lung lay. Đi vào mới nhìn thoáng qua, Hạ Hạ liền dừng ở cửa, có chút không biết làm sao. Đập vào mắt chính là cơ thể đàn ông hoàn mỹ rắn chắc với đường nét rõ ràng, anh nằm ở trên giường gỗ có chút chật hẹp, bên hông đắp khăn lông màu trắng mỏng manh, không biết bên trong có mặc quần hay không. Hạ Hạ chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng nhắm mắt lại. Không tới hai giây lại lặng lẽ mở ra, một tay anh gối ở dưới đầu, một tay tùy ý đặt ở bên giường, trong phòng rèm cửa sổ không có kéo lại hết, sau giờ ngọ một tia ánh mặt trời chiếu ở trên mặt anh. Nhìn có vẻ như chẳng gây hại một chút nào. Nhưng mà cô rất nhanh đã phản ứng lại, bản thân mình tới đây để làm gì.
Thừa dịp Chu Dần Khôn chưa tỉnh, cô rón rén tới gần, nhìn anh một cái, cuối cùng hơi khom lưng, đem đồ trong tay đặt vào tay phải đang hơi nắm lại của người đàn ông. Đặt đồ chỉ trong hai giây ngắn ngủi, tim đập nhanh đến mức có chút đáng sợ.
Cũng may anh vẫn chưa tỉnh, Hạ Hạ nín thở xoay người, đi tới cạnh cửa thì ngừng lại, quay đầu nhìn người trên giường.
Sau đó đưa tay, lặng lẽ kéo rèm cửa sổ chưa kéo hết, cuối cùng đi ra ngoài đóng cửa lại. Sau khi đi ra, cô gái hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ rời đi. Thật tình đâu biết, bước chân cô vừa rời đi, người đàn ông trong phòng liền mở mắt. Lúc có người bước lên bậc thang bên ngoài, Chu Dần Khôn cũng đã tỉnh lại, nghe tiếng bước chân liền biết không phải đàn ông.
Lén lút ở cạnh cửa do dự một lát rồi lại đi xa, căn phòng rách nát này không có điều hòa, động một chút liền đổ mồ hôi, một ngày phải tắm ba lần, vì thế anh lười chẳng buồn nhúc nhích. Trong chốc lát, cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, một luồng gió nóng thổi vào, mang đến mùi thơm. Ngọt không ra ngọt, sữa không ra sữa.
Không cần mở mắt cũng biết là ai. Mùi hương kia càng đến gần, cuối cùng là nhét thứ gì đó vào tay anh rồi liền rời đi.
Chu Dần Khôn vẫn giữ nguyên tư thế kia, một tay gối ở dưới đầu, tay kia bắt đầu đưa đồ vật trong tay tới trước mắt. Đó là một tờ giấy. Mặt trên có hai câu được viết bằng tiếng Trung, chữ viết tinh tế, thái độ thành khẩn. [Chú út, xin lỗi chuyện lần trước, cháu không phải cố ý.
Vừa rồi ông nội bảo cháu gọi chú thức dậy chuyển cá, cháu thấy chú đang ngủ say cho nên không gọi chú, cá để cháu chuyển là được rồi.] Lúc Chu Hạ Hạ đi ra nhìn một chút, ông nội ngồi ở xa xa nói chuyện phiếm với người khác, không nhìn sang bên này.
Mai Kim đã thay hồ, đổ đầy nước, tiếp theo sẽ chuyển cá vô. Hạ Hạ thấy anh ta nhẹ nhàng buông xuống liền xách một cái thùng lớn lên, giống như chẳng tốn sức mấy, cô ngồi xổm xuống buộc chặt dây giày thể thao, sau đó vừa đi về phía thuyền, vừa cẩn thận duỗi thẳng cánh tay. Đến gần nhìn, mới phát hiện mỗi một thùng đều rất lớn.
Bên trong không chỉ có cá, còn có một ít nước, cô đứng ở trước một cái thùng cực lớn, cảm giác giống như có chút vượt qua phạm vi năng lực. Nhưng mà...!Mai Kim chuyển đi nhẹ nhàng như vậy, có phải kỳ thật cũng không nặng như trong tưởng tượng hay không? Nghĩ như vậy, cô gái tách hai chân ra hơi khom người, mỗi tay nắm ở một bên mép thùng, sau đó dùng sức xê dịch — Cái thùng vẫn chẳng động đậy tí nào. Cá bên trong ngược lại bơi càng tung tăng, giống như đều đang vẫy đuôi chê cười cô. Chu Hạ Hạ tin chắc mình và Mai Kim quả nhiên không cùng cấp bậc.
Suy nghĩ một chút, cô khom lưng kéo một cái thùng trống bên cạnh qua, chuẩn bị bắt hai con cá lớn bỏ vào, sau đó lại kéo tới trong hồ. Tuy rằng tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng so với trực tiếp chuyển thùng đi thì dễ hơn nhiều. Cô cũng đeo găng tay trong thùng rỗng lên, ánh mắt nhìn thùng cá, rất nhanh nhìn trúng một con trong đó.
Tay mới vừa chạm vào nước, còn chưa đụng tới con cá, đuôi cá kia liền quẫy mạnh vọt lên cao, bọt nước nổi lên văng lên mặt của Hạ Hạ, cô gái hoảng sợ, liên tục phủi vài cái, còn lấy cánh tay lau mặt. Cũng may con cá kia an phận rồi, Hạ Hạ khom người chậm rãi tới gần, chuẩn bị bắt lại một lần nữa. Nhưng vào lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói. “Tránh ra.” Là giọng nói và ngữ điệu quen thuộc, Hạ Hạ lập tức quay đầu lại, đang nhìn thấy Chu Dần Khôn mặc áo sơ mi và quần đùi rộng thùng thình đi biển, hai tay đút túi quần, chẳng biết đã ở phía sau cô từ lúc nào, ở chỗ này nhìn bao lâu rồi. “Chú út.” Hạ Hạ theo bản năng kêu một tiếng. Lúc Chu Dần Khôn tới đã nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đó, đang không biết tự lượng sức mình lao lực vác thùng cá.
Mặc quần đùi thể thao màu hồng nhạt, đùi cũng chỉ to bằng cánh tay anh.
Chuyển không nổi cũng không biết từ bỏ, cầm cái giỏ rách nát định vận chuyển từng con một, không biết phải vận chuyển đến tháng nào năm nào.
Vận chuyển đến ông già trở về mà nhìn thấy, bảo đảm anh lại bị mắng chửi một trận. Chu Hạ Hạ này, không chỉ đáng ghét, còn thích tự quyết định, cho rằng viết một tờ giấy nói xin lỗi liền dễ dàng bỏ qua. Chu Dần Khôn cũng không để ý tới tiếng chú út kia của cô, lướt qua cô đi tới, Hạ Hạ ngạc nhiên nhìn thấy anh so với Mai Kim còn thoải mái hơn, xách thùng cá lớn như vậy lên. Thấy anh chuyển đi, Hạ Hạ lại muốn đi nâng thùng cá phía dưới, lúc này trên đường cái xa xa truyền đến tiếng Tái Bồng: “Hạ Hạ đừng làm, nặng như vậy làm sao cháu chuyển được?” Nói xong Tái Bồng vẫy quạt hương bồ, tiếp tục đi vài bước qua bên này, giống như giám sát đứng ở nơi đó. Thấy Chu Dần Khôn chuyển thùng đi tới, Tái Bồng nhíu mày: “Đến hai ba ngày rồi, không biết buổi chiều giao cá à? Trở về còn phải cho người đi kêu, hiện tại đâu có người trẻ tuổi nào lười như cậu? Đứa cháu gái của cậu còn biết làm việc đấy.” Cái này không khen còn tốt, hết lần này tới lần khác vẫn là kiểu so sánh một nâng một giẫm, Hạ Hạ nghe được kinh hồn bạt vía, vội vàng quay đầu lại nói: “Ông nội, chú út không cho cháu chuyển! Chú ấy vừa đến đã làm việc, cháu, cháu cũng muốn giúp một tay.” Nói xong cô vội vàng nhìn Chu Dần Khôn đã để xuống một thùng, trở về chuyển thùng thứ hai, tỏ vẻ mình không cảm thấy anh lười. Thân ảnh cao lớn của người đàn ông càng ngày càng gần, anh như cười như không nhìn chằm chằm Chu Hạ Hạ: “Bình thường đều là chuyển cá xong ông già mới trở về, cháu vừa đến, ông ấy đã về sớm.
Chu Hạ Hạ, cháu dám tố cáo tôi cho ông nội của cháu sao?” “Không có, cháu không có!” Đây đúng thật là bị oan uổng trắng trợn vô căn cứ. Hạ Hạ đối với chuyện chưa làm đương nhiên không nhận, nhưng liếc mắt nhìn người trước mắt, lại không dám kiên cường phản bác, đành phải nghẹn một đống lời giải thích, xoay người khom lưng làm việc tiếp. Tái Bồng không nghe thấy hai chú cháu nói cái gì, ông chỉ nhìn thấy thằng hai lười biếng đứng đó, cháu gái ngoan ngoãn thì đang khom lưng làm việc.
Ông cụ nổi giận: “Nói không nghe có phải không?!” Chu Dần Khôn không kiên nhẫn, chỗ bên bờ chỉ lớn có một chút như này, Chu Hạ Hạ khom lưng bắt cá, hoàn toàn không biết được mình rất cản trở. Lúc này cô gái rất tập trung tinh thần, hai tay cô dùng sức hợp lại, thoáng cái đã bắt được con lớn nhất.
Xúc cảm vừa chặt vừa to lớn làm cho Hạ Hạ ngạc nhiên vui mừng, cô lập tức cẩn thận từng li từng tí bắt lấy cá, chuẩn bị đem nó mang vào trong thùng trống. Bỗng nhiên bên hông bị kéo căng, cá trong tay lại rơi vào trong thùng, ngược lại cô là người bị chặn ngang vớt lên.
Người đàn ông cũng mặc kệ cô la hét, liền giữ tư thế này đi hai ba bước đến trước mặt Tái Bồng, ném Hạ Hạ giống như đồ vật bị bỏ lại: “Được rồi chứ?” Hạ Hạ không đứng vững, lảo đảo, cô cũng bất chấp mọi thứ, trước tiên kéo mép quần áo vừa mới bị nhấc lên xuống.
Vừa rồi, cái bụng bằng phẳng nhỏ mịn màng của cô gái áp sát vào cánh tay nóng bỏng của người đàn ông, cảm nhận rõ rệt được sức mạnh và nhiệt độ của cánh tay anh. Tái Bồng không quan tâm Chu Dần Khôn và Mai Kim tiếp tục đi chuyển cá, chỉ đối với cháu gái rất yêu thương: “Hạ Hạ nóng rồi nhỉ, ông nội cho cháu dưa hấu ướp lạnh.”.