Sau nửa đêm, bên ngoài rất yên tĩnh. Bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, Chu Diệu Huy đáp lại lời Tái Bồng cũng không vội vã rời đi: “Nhưng cha, cha cũng đừng dọa A Khôn như vậy, lúc trước Miêu Ngang Đăng ăn trong móc ngoài tính kế ba, là A Khôn chạy về cứu mạng chúng ta.
Lúc đó cậu ấy còn nói là cứu cha, con thì tiện thể mang theo thôi, không phải còn bị cha mắng một trận sao?” Nói đến chuyện cũ sáu năm trước, ký ức của Tái Bồng vẫn còn như mới trải qua, người đứng thứ hai mà ông tự mình bồi dưỡng, tướng quân vũ trang Miêu Ngang Đăng ngầm hợp tác với đối thủ, ép Tái Bồng cùng con trai lớn Chu Diệu Huy giúp hắn xử lý việc làm ăn, tất cả những người thân cận ông đều bị bao vây quanh trong núi rừng Kachin phía bắc Myanmar. Cuối cùng là lúc ấy Chu Dần Khôn chỉ mới mười chín tuổi, vừa mới tiếp nhận quân vũ trang không lâu liền dẫn người chạy tới, sau hai ngày hai đêm bắn nhau trong rừng rậm, Miêu Ngang Đăng bị hao tổn đến lộ ra sơ hở, bị một quả pháo cối trực tiếp bổ nhào xuống hắn nổ nát nửa người, thịt vụn văng khắp nơi.
Chu Dần Khôn kéo đám người Tái Bồng lên trực thăng, một mồi lửa thiêu chết tám ngàn quân vũ trang dưới tay Miêu Đăng Ngang. Ngọn lửa kia cháy mấy ngày cuối cùng mới được khống chế, khắp nơi là xác chết cháy đen, vừa có quân vũ trang, cũng có người già phụ nữ và trẻ em của hơn trăm hộ nông dân sống trên núi. Chu Dần Khôn ngay cả mắt cũng không chớp một cái. Cũng là sau lần đó, Tái Bồng muốn thu hồi quân vũ trang, nhưng đành bất lực.
Chu Dần Khôn lập nghiệp từ súng ống đạn dược, Tái Bồng không quản được, hiện tại anh làm súng ống đạn dược chán rồi muốn chuyển sang làm thuốc phiện, cho dù nói thế nào Tái Bồng cũng sẽ không đồng ý. Nghe Chu Diệu Huy nói xong, Tái Bồng cười mắng hai câu: “Con lừa bướng bỉnh này hai đêm nay ăn không ngon, nửa đêm cũng không thấy người đâu, năm nay đã hai mươi lăm, tính tình vẫn như khi còn bé.” Trong phòng dần dần truyền đến tiếng cười, hai cha con lại hàn huyên một lát, Chu Diệu Huy mới rời đi. Nhiệt độ buổi tối thấp hơn ban ngày vài độ, Tái Bồng đứng ở cửa nhìn Chu Diệu Huy trở về phòng, lại nghiêng đầu nhìn về phía phòng gỗ đối diện. Cửa mở một nửa, bên trong không có ai. Tái Bồng lắc quạt hương bồ, xuống bậc thang trước phòng, chậm rãi xuyên qua con đường nhỏ bên cạnh quán.
Rạng sáng, trên đường không có người và xe, chỉ có một hai ngọn đèn đường cũ nát sáng cũng chẳng sáng.
Ban ngày bên bờ sông ồn ào, về đêm cũng chỉ còn lại vài bàn và ghế trống, thế cho nên bóng người ngồi ở bờ sông đặc biệt nổi bật. Tái Bồng vừa băng qua đường, người đàn ông ngồi bên bờ sông quay đầu lại. Chỉ liếc mắt nhìn người tới, không phản ứng, tiếp tục quay đầu lại. “Làm gì, nghĩ không ra muốn nhảy sông?” Tái Bồng đi qua, cũng ngồi ở trên ghế nhỏ mà ban ngày các thực khách thường ngồi ăn cá nướng. Người bên cạnh không nói lời nào. “Còn nhớ chuyện hồi nhỏ mà cậu lén chơi súng, bị ném xuống sông không?” Lời này vừa nói ra, người bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng. “Sao có thể không nhớ, bị ném xuống còn được học bơi.” Chu Dần Khôn tự rót cho mình một ly rượu, không mặn không nhạt nói theo: “Bốn tuổi ngâm mình trong sông Mekong một ngày không ai lo, cuối cùng còn phải tự mình leo lên bờ, cũng phải cảm ơn ngài.” Tái Bồng ngồi bên tay trái anh, nghe anh nói chuyện quái gở cũng không giận: “Đúng, leo lên còn phải chơi tiếp, cậu coi lời của ông đây là đánh rắm.” Chu Dần Khôn nghe xong liếc ông một cái: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ nói mấy thứ này làm gì.” “Mới vừa nói chuyện với anh trai cậu, anh cậu cũng không mất kiên nhẫn như cậu.” Chu Dần Khôn càng không kiên nhẫn. “Cũng không nói gì khác, nói tới vết thương lúc trước của cậu, hiện tại thế nào, cánh tay còn dùng được không?” “Rất tốt, nếu bị bắn hai phát nữa cũng không thành vấn đề.” Chu Dần Khôn xem thường.
Sáu năm trước anh đi núi rừng Kachin tìm Tái Bồng, cuối cùng lúc lên trực thăng bị đạn lạc bắn xuyên qua bả vai. “Chậc.” Giọng điệu của Tái Bồng không vui: “Bớt nói mấy chuyện xui xẻo đi.” “Cậu đỡ đạn cho cha, mưa bom bão đạn đã cứu mẹ và anh trai cậu một mạng, cả đời này cha đều nhớ kỹ.” Chu Dần Khôn hừ lạnh: “Thôi đừng, đã nói căn bản là không muốn cứu Chu Diệu Huy, là da mặt anh ta dày dán vào cha, nên tôi mới mang anh ta theo.” “Lại không biết nói chuyện đúng không?” Chu Dần Khôn uống tiếp một ly. Tái Bồng liếc nhìn rượu anh uống, đại khái biết tối qua anh đi làm gì.
Trên trấn nhỏ Mae Sai không mua được rượu ngon gì, cũng không biết là bởi vì ngày hôm qua hai cha con tan rã trong không vui, hay là chỉ thèm miếng rượu này, Chu Dần Khôn mới đi ra ngoài lăn qua lăn lại cả đêm, mua về rượu ngon như vậy. Ông cụ cầm quạt hương bồ trong tay gõ gõ bàn: “Cho ta một ly.
Đã lâu không uống rồi.” Chu Dần Khôn nhíu mày: “Nồng độ này cao, uống cái gì mà uống.” “Lần trước nếu không phải ta bảo anh trai cậu đi nói chuyện với chính phủ Mumbai, cậu có thật sự chuẩn bị đánh đến cùng với tên điên Đạt Lạp Duy kia không?” Chu Dần Khôn khinh thường, anh nhìn thứ đeo trên cổ tay phải: “Có cái này thì sợ cái gì.” Trên cổ tay, là Phật châu do người mẹ Hà Kinh Đình tự mình đi miếu thỉnh, tự tay xâu thành, lại mời cao tăng khai quang, rồi quỳ ở trước Phật thành kính cầu nguyện bốn mươi chín ngày, cuối cùng mới được đeo ở trên tay anh. Cái này mà đeo, thì không bao giờ tháo xuống nữa. Chu Dần Khôn chưa bao giờ tin những thứ này, nhưng cũng quả thật có sự trùng hợp tồn tại, dường như sau khi đeo chuỗi Phật châu này lên, anh mấy lần đều cùng với tử thần lướt vai nhau mà đi qua. Nhìn thấy chuỗi Phật châu kia, sẽ nghĩ đến Hà Kinh Đình.
Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp lại cực độ quật cường, cả đời này bà ấy đều sống bừa bãi cuồng vọng, mặc dù cuối cùng quan hệ với Tái Bồng căng thẳng, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa từng thấy bà cúi đầu cao quý của mình, càng không nói qua một câu mềm mỏng. Có thể làm cho người như vậy thành kính quỳ gối trước Phật cầu nguyện, cũng chỉ có con trai của bà Chu Dần Khôn. Nhìn thấy Phật châu, Tái Bồng tự nhiên cũng sẽ nghĩ đến người phụ nữ kia, nhưng ông lại không nhiều lời nữa, đổi đề tài: “Chuyện của Ngô Bang Kỳ, ta đã nói với anh trai cậu.” Chu Dần Khôn vuốt chuỗi Phật châu đó, cúi đầu, trong màn đêm nhìn không ra thần sắc. “Cha.” Anh gọi như vậy. Sau đó lại rót một ly rượu vang. Tái Bồng nghiêng đầu nhìn anh, nhưng tầm mắt Chu Dần Khôn cũng không có nhìn Tái Bồng, mà là nhìn khu vực Myanmar đối diện, nơi cha con bọn họ từng cùng nhau sinh hoạt mười mấy năm. Rượu vừa rót xong Chu Dần Khôn không uống, ngón tay chậm rãi vuốt ve mép ly rượu. “Chu Diệu Huy có thể làm, tôi cũng có thể làm.
Anh ta không dám nhưng tôi dám.
Ông muốn cái gì, tôi cũng có thể làm được.
Nhưng anh ta muốn cái gì ông đều cho, vì sao tôi muốn ông lại không chịu cho?” Những lời này, cũng là lần đầu tiên Chu Dần Khôn giáp mặt hỏi ông. Tái Bồng cũng chẳng ngạc nhiên, ông nhìn về phía đối diện cùng một chỗ, giọng nói bình tĩnh: “Khôn, cậu muốn làm gì cũng được, nhưng buôn bán ma túy, vĩnh viễn không được.”.