Cậu bé chạy đến đầu đầy mồ hôi, Hạ Hạ lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cậu, “Em đi đâu vậy?”
Cậu bé nhếch miệng cười, từ trong túi phình ra của mình lấy ra một đống đồ lớn, hai tay nâng đến trước mặt Hạ Hạ: “Cho chị!”
Thứ đưa tới trước mắt chính là kẹo sữa giống hệt lúc trước.
Đầy một nắm lớn, cách giấy gói cũng có thể ngửi thấy mùi sữa nồng nặc.
“Nơi này xây dựng ghế dài, cho nên quầy bán đồ vặt của bà Lương đã được chuyển sang con phố đối diện kia, chị không biết đúng chứ?”
Lời còn chưa dứt, cư dân trên lầu lại truyền đến một tiếng rống to: “Thằng kia!”
Giọng điệu rất giống muốn từ trên lầu xuống đánh giết người.
“Dạ con biết rồi mà mẹ! Con về liền nè!” Cậu bé nhét toàn bộ kẹo vào tay Hạ Hạ, “Em về nhà ăn cơm đây!”
Hai tay Hạ Hạ nâng không được nhiều kẹo như vậy, thấy cậu nói xong rồi bỏ chạy, cô vội vàng xoay người hô câu: “Cám ơn em!”
Cậu bé không quay đầu lại, lạnh lùng xua xua tay.
Bóng lưng đó chọc cười Hạ Hạ.
Cô nhặt kẹo sữa rơi dưới đất bỏ vào trong túi, lúc này mới đi ra ngoài sân chơi.
Hóa ra, quầy bán đồ vặt vẫn còn.
Cô mở gói giấy ra, nếm thử một viên.
Hương sữa trong nháy mắt bao bọc đầu lưỡi, vị ngọt giống như dòng nước ấm trượt vào đáy lòng, bốn phía dường như cũng không còn lạnh nữa.
Từ giao lộ đi ra, Hạ Hạ lại nhìn cửa hàng cá viên ban đầu.
Cô nhìn bốn chữ ‘A Đãng Băng Thất’ trên bảng hiệu mới toanh, đầu ngón tay vuốt ve giấy gói kẹo sữa.
Có lẽ… Cũng có thể nếm thử đồ ăn của cửa hàng mới này.
Nghĩ như vậy, Hạ Hạ đi về phía cửa hàng mới này.
Nhưng không ngờ mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng xe, cô theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc Bentley màu đen dừng ở ven đường, chỉ cách cô vài bước.
Sống lưng cô gái cứng đờ, bất giác lùi lại nửa bước.
Ngay sau đó đèn xe Bentley tắt, cửa xe mở ra, một người đàn ông tóc xám đi xuống.
Hắn đi thẳng vào cửa hàng bên cạnh, cũng không nhìn sang bên này.
“Tiểu thư, vào nếm thử món mì bò đặc trưng của chúng tôi đi?”
Bên cạnh chợt vang lên một giọng nói, Hạ Hạ quay đầu, đối diện với một gương mặt trẻ tuổi.
Người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc ngắn gọn gàng, làn da trắng nõn, trên người mặc đồng phục phục vụ của ‘A Đãng Băng Thất’.
Vừa nhìn thấy khách đến cửa, hắn mở cửa ra nghênh đón.
Cửa vừa mở ra, hệ thống sưởi ấm cùng mùi thơm nồng đậm phả vào mặt.
Mùi thơm hấp dẫn, nhân viên cửa hàng lại nhiệt tình mời, Hạ Hạ cười: “Được, vậy tôi nếm thử vậy.
”
Vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Hạ Hạ lấy ra thấy số điện thoại, bên môi lập tức nở nụ cười.
Vừa nhấn nút bấm, bên kia liền truyền đến một giọng nói phấn khích: “Hạ Hạ, cậu đoán xem tớ đang ở đâu!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Hạ cười càng vui vẻ hơn.
Nhân viên phục vụ bên cạnh bị nụ cười này lây nhiễm, hắn đứng ở cửa, nhất thời quên dẫn khách vào tiệm.
Ngữ khí Hạ Hạ dịu dàng: “Đương nhiên là tớ biết rồi, cậu đang học ở Luân Đôn chứ gì.
”
“Sai! Tớ đang ở Hồng Kông, ngay bên ngoài trường cậu đây! Còn không mau tới đón tớ?”
Nhân viên phục vụ không nghe được đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ biết là cô gái trước mắt rõ ràng giật mình, sau đó trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, không thể tin nói: “Lai Á à, cậu thật sự tới Hồng Kông sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà trường học của cậu thật kỳ quái, không có cổng trường đứng đắn còn chưa tính, sao còn chia thành cái gì mà cổng Đông cổng Tây nữa? Làm đầu tớ nhức hết cả lên.
”
Cổng Đông cổng Tây, là tên gọi đặc biệt của sinh viên Hồng Kông đặt cho lối vào và lối ra của trường.
Nghe thấy từ này, Hạ Hạ chắc chắn rằng Lai Á thực sự đang ở đây.
Vui sướng, kích động, khó có thể tin được… Cùng một lúc ập đến mãnh liệt, Hạ Hạ vui đến mức quên cả ăn, cô cầm điện thoại di động xoay người chạy đến ven đường đón xe, “Lai Á cậu đứng ngay tại chỗ chờ tới, tớ sẽ đến đó nhanh thôi!”