Chương 163
Thiệu Ngọc Minh biết rằng thân phận này còn mạnh hơn cha mình gấp nhiều lần, không nói đến việc anh ta chỉ là thế hệ giàu có thứ hai.
Vương Mãn Linh tiếp tục: “Ồ, phải, anh ấy có một thân phận khác.
Anh ấy là cháu trai của Liễu Chí Trung, người giàu nhất miền tây nam “Cái gì? Cháu …!cháu trai của Liễu Chí Trung?”
Thiệu Ngọc Minh trợn to hai mắt, giọng nói trở nên vô cùng sắc bén bởi vì kinh hãi trong lòng, biểu cảm trong mắt càng lộ ra vẻ không thể nắm được tình hình.
Mặc dù cả Thiệu Ngọc Minh và Lâm Vân đều thuộc thế hệ giàu có thứ hai và thế hệ giàu có thứ ba.
Nhưng Thiệu Ngọc Minh chỉ là con trai của một ông chủ công ty địa phương, so với cháu trai của người giàu nhất thì có sự chênh lệch về cấp bậc! “Nếu không tin thân phận của ta, anh có thể tự mình kiểm tra” Lâm Vân ôm cánh tay nói một cách thản nhiên.
Thiệu Ngọc Minh lại nuốt nước bọt, lần này anh ta không thể không tin.
Bởi vì có thể lái một chiếc Lamborghini, điều đó đủ để chứng minh rằng Lâm Vân rất giàu có, và anh ta biết rằng Vương Mãn Linh sẽ không nói dối
Thiệu Ngọc Mình nghĩ đến việc anh ta vừa mới khoe tài sản của mình với cháu trai người giàu nhất, nghĩ đến điều này, anh ta xấu hổ muốn tìm chỗ để chui vào.
Lúc này, Lâm Vân trực tiếp ôm Vương Mãn Linh vào lòng, sau đó nói với Thiệu Ngọc Minh bằng giọng ra lệnh: “Thiệu Ngọc Minh, bây giờ tôi chính thức nói với anh rằng Vương Mãn Linh là người phụ nữ của Lâm Vân tôi, anh không đủ tư cách để yêu cô ấy! Trong tương lai, hãy tránh xa Vương Mãn Linh ra giùm tôi, đã hiểu chưa?”
Mặc dù giọng nói của Lâm Vân không lớn, nhưng lại có khí thế khiến người khác không thể từ chối.
Sau khi Vương Mãn Linh bị Lâm Vân ôm vào trong lòng, thân thể cô run lên, sắc mặt đỏ bừng.
Đối với Vương Mãn Linh, chưa có người đàn ông nào ôm lấy cô như thế này trước đây.
Nhưng Vương Mãn Linh không vùng vẫy mà để Lâm
Thiên giữ như thế này, cô ấy cũng biết Lâm Vân làm vậy để vở kịch trở nên thật hơn.
Thiệu Ngọc Minh nhìn người phụ nữ mà anh ta vẫn thầm thương trộm nhớ lại bị người khác ôm khiến anh ta cảm thấy ghen tị, đố kỵ và hận thù, đây là điều anh ta nằm mơ cũng muốn!
Tuy nhiên, anh ta bất lực.
“Anh đã nghe rõ lời tôi vừa nói chưa? Trả lời tôi!” Lâm Vân tiếp tục chất vấn Thiệu Ngọc Minh với giọng lạnh lùng.
“Tôi…tôi biết rồi, cậu chủ Lâm.
” Thiệu Ngọc Minh nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Dù sao thế lực và tài lực của Lâm Vân hơn anh ta rất nhiều, anh ta dám cướp một người phụ nữ từ cháu trai của người giàu có nhất sao? Tuyệt đối không “Coi như anh biết điều, nếu anh dám từ chối, tôi cam đoạn có thể khiến công ty của anh không thể tồn tại ở thành phố Bảo Thạnh được nữa.
” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Đúng, đúng, đúng! Cậu chủ Lâm nói đúng lắm!” Thiệu Ngọc Minh liên tục gật đầu, đồng thời lau mồi hôi lạnh trên trán, anh ta biết với thân phận cháu trai của người giàu nhất của Lâm Vân thì chắc chắn có thể làm được.
“Vậy, cậu chủ Lâm và Vương Mãn Linh, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc phải làm, nên đi trước một bước.
Chúc hai người trăm năm tốt đẹp.
Thiệu Ngọc Minh nói rồi đứng lên.