Chương 199
Tổng giám đốc Tô không để ý tới Lâm Vân, trực tiếp gọi người đàn ông mặc âu phục bên cạnh, sải bước rời đi.
Nhìn bóng lưng tổng giám đốc Tô rời đi, Lâm Vân lắc đầu cười.
Nếu tổng giám đốc Tô biết thân phận của Lâm Vân, không biết ông ta có cảm thấy, Lâm Vân không xứng với con gái mình hay không?
Bên kia.
Sau khi tổng giám đốc Tô đi xa.
“Tổng giám đốc Tô, tên nhóc này đúng là không biết điều! Rõ ràng là ánh mắt của cô Tô rất cao, thật sự không hiểu sao cô chủ lại nhìn trúng loại người này.
” Người đàn ông mặc âu phục nghiến răng, hung dữ nói.
“Hy vọng tên nhóc kia thức thời, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.
” Vẻ mặt tổng giám đốc Tô âm u, lạnh giọng nói.
“Đúng rồi tổng giám đốc Tô, buổi đấu giá ngày mai, ông có gọi cô chủ đi cùng không? Nghe nói cậu Bình kia cũng đi, đến lúc đó có thể tác hợp cho cô chủ và cậu Bình.
” Người đàn ông mặc âu phục nói.
“Tôi sẽ nói với con bé.
” Tổng giám đốc Tô gật đầu.
Bên kia.
Lâm Vân mới từ bên hồ Vân Nam trở về ký túc xá, điện thoại vang lên.
Lâm Vân vừa nhìn, là ông ngoại Liễu Chí Trung gọi tới.
Lâm Vân biết, ông ngoại gọi điện cho mình, chắc chắn là có chuyện gì đó.
“Ông ngoại.
” Lâm Vân vội vàng nghe máy.
“Lâm Vân, lúc này ông đang ở nhà cháu, cháu trở về một chuyến đi, ông có thứ tốt muốn cho cháu, ông nghĩ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với cháu.
” Trong điện thoại truyền ra giọng nói hiền lành của ông ngoại.
“Thứ tốt sao? Thứ gì vậy ạ?” Lâm Vân ngớ ra.
Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ông ngoại có thân phận thế nào? Đường đường là nhà giàu số một Tây Nam, tất nhiên là ánh mắt sẽ vô cùng cao, ngay cả ông ngoại đều nói là thứ tốt, Lâm Vân không dám tưởng tượng đó là thứ gì.
Hơn nữa ông ngoại còn nói muốn cho mình, còn nói thứ này sẽ trợ giúp rất lớn đối với mình?
Lâm Vân không khỏi có chút chờ mong, rốt cuộc đó là thứ tốt gì.
“Ha ha, đợi cháu trở về sẽ biết.
” Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của ông ngoại.
“Được rồi, cháu sẽ trở lại ngay!” Lâm Vân gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân vội vàng trở về nhà.
Khu nhà nghèo.
Sau khi Lâm Vân trở về nhà, ông ngoại Liễu Chí Trung đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ mà mẹ Lâm Vân thường ngồi.
“Lâm Vân về rồi à.
” Trên gương mặt Liễu Chí Trung xuất hiện nụ cười hiền lành.
“Ông ngoại, mẹ cháu ở nước ngoài an dưỡng thể nào rồi?” Lâm Vân vừa vào cửa, lập tức vội vàng hỏi thăm về mę.
“Cháu yên tâm, có ông sắp xếp, đương nhiên là rất tốt!” Liễu Chí Trung cười nói.
“Vậy là được!” Lâm Vân yên tâm gật đầu.
“Lâm Vân, ngày mai ở thành phố Bảo Thạnh này sẽ tổ chức buổi đấu giá.