Chương 205
Anh Giang trực tiếp dẫn theo hơn mười cậu ấm này, muốn đi chào hỏi anh Bình.
Tuy ở trong mười người này, anh Giang là người có máu mặt nhất, nhưng so với anh Bình, anh ta còn kém nhiều lắm.
“Chào anh Bình!”
Sau khi mấy người anh Giang đi đến, vội vàng chào hỏi với anh Bình.
“Là mấy cậu à.
” Anh Bình trả lời một câu.
“Anh Bình, anh vừa mới trở về thành phố Bảo Thạnh này, còn chưa quen biết nhiều bạn bè, hay là anh ở đây với chúng em.
” Anh Giang chủ động ném ra cành ô liu.
Anh Giang này, đương nhiên muốn theo anh Bình nhờ vả một ít quan hệ, nếu như anh ta có thể trở thành bạn tốt của anh Bình, đối với anh ta mà nói, chuyện này vô cùng có lợi.
“Xin lỗi mấy cậu, tôi còn muốn gặp một người.
” Anh Giang trực tiếp từ chối.
Nếu không phải anh Bình nghĩ đến, sau này việc làm ăn của khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu kia còn cần phải nhờ đến đám cậu ấm này quan tâm đến, anh Bình sẽ không muốn để ý đến anh Giang kia.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh Giang đã đắc tội với Lâm Vân.
“Là như vậy ư, vậy chúng em không quấy rầy đến anh Bình nữa.
” Anh Giang thấy anh Bình khách sáo từ chối, anh ta chỉ có thể thức thời gật đầu.
Từ sau khi đám người anh Giang rời đi, anh Bình đi thẳng vào bên trong.
“Cậu Bình!”
Anh Bình vừa mới đi vào bên trong, lập tức nghe thấy phía sau có người chào hỏi với mình.
Anh Bình quay đầu lại nhìn, đây không phải cha Tô Bảo Nhi – Tổng giám đốc Tô ư?
“Cậu Bình, nghe nói cậu mới trở về thành phố Bảo Thạnh, vốn dĩ tôi chuẩn bị tìm cơ hội đến thăm cậu, không nghĩ đến hôm nay lại gặp cậu ở đây.
Tổng giám đốc Tô nhiệt tình đi đến trước mặt anh Bình, đồng thời vươn tay ra.
Tổng giá trị tài sản của tổng giám đốc Tô rơi vào khoảng ba nghìn năm trăm tỷ, ở thành phố Bảo Thạnh này, coi như là nhân vật kinh doanh rất có máu mặt, nhưng so với cha của anh Bình, hiển nhiên vẫn còn kém xa.
Phải biết rằng, tổng giá trị tài sản của cha anh Bình ước chừng mười ngàn năm trăm tỷ, việc làm ăn đã sớm mở rộng ra khỏi nơi đây.
“Tổng giám đốc Tô, là ông à? Sao tôi không thấy em Bảo Nhi đâu?” Anh Bình mỉm cười bắt tay với tổng giám đốc Tô.
“Đứa con gái này của tôi vẫn còn tùy hứng lắm, tôi bảo con bé đến đây, nhưng con bé nhất định không chịu đến.
” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười khổ.
“Con gái mà, cô ấy không có hứng thú với mấy bữa tiệc rượu như thế này cũng là bình thường.
” Anh Bình nói.
Lúc này, tổng giám đốc Tô đến trước mặt anh Bình, nhỏ giọng nói.
“Cậu Bình, cậu cảm thấy Bảo Nhi nhà chúng tôi thế nào? Cậu Bình đây là nhân tài kiệt xuất, tôi cảm thấy cậu và Bảo Nhi nhà chúng tôi, chính là một đôi trai tài gái sắc.
”
“Chuyện này…” Anh Bình nghe xong, trong lúc nhất thời, vẻ mặt xấu hổ.
Anh Bình không phải kẻ ngốc, ám chỉ của tổng giám đốc Tô với anh ta, anh ta rất rõ, rõ ràng là muốn gán ghép anh ta và Tô Bảo Nhi.
Nhưng anh Bình dám sao? Anh ta tuyệt đối không dám!