Chương 262
Đương nhiên là thái độ của bọn họ vô cùng cung kính, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Nói đùa, đây chính là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy.
Bọn họ tự hỏi, đây có thể là người có thân phận địa vị cao nhất mà bọn họ từng tận mắt thấy.
“Hiện giờ biết chào hỏi tôi rồi à? Lúc trước tôi và bạn đi vào đây, các người mặc kệ tôi, mặt mũi của mấy người lớn thật.
” Lâm Vân cười mỉa nói,
Lâm Vân vừa nói những lời này, quản lý và mấy nhân viên lập tức nhớ lại, 20 phút trước, hình như Lâm Vân và cô gái bên cạnh cùng đi vào.
Chỉ là bọn họ thấy Lâm Vân mặc đồ vỉa hè, vừa nhìn là biết rất nghèo, cho nên không để ý tới Lâm Vân.
Nghĩ tới đây, quản lý và mấy nhân viên cùng lộ ra vẻ sợ “Chủ tịch Lâm, chúng tôi.
Chúng tôi.
“Không cần giải thích nữa.
Thời gian của tôi rất quý giá.
Các người không lãng phí nổi đâu” Lâm Vân ngắt lời bọn họ.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn giám đốc Tưởng, ra lệnh: “Mấy nhân viên trong cửa hàng này, cũng bảo chủ cửa hàng đuổi việc hết cho tôi.
” “Vâng thưa chủ tịch Lâm.
” Giám đốc Tưởng gật đầu đáp.
“Á!”
Quản lý và mấy nhân viên trong cửa hàng nghe thấy vậy, tất cả đều trợn to mắt.
“Chúng ta đi thôi.
Lâm Vân kéo Như Tuyết đi ra ngoài.
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Còn âm thanh cầu xin của mấy nhân viên cửa hàng kia, Lâm Vân đều chẳng muốn nghe, mặc kệ rồi.
Đám mắt chó nhìn người thấp này, chỉ cần để Lâm Vân gặp phải, Lâm Vân kiên quyết cho bọn họ giáo huấn,
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Lâm Vân lại dặn dò giám đốc Tưởng, bảo ông ta thông báo với nhân viên ở tất cả cửa hàng trong quảng trường Tỉnh Xuyên, đề cao tố chất của nhân viên, đừng mang theo thành kiến nhìn người khác.
Chỉ cần là nhân viên mắt chó nhìn người thấp, phát hiện thì kiên quyết đuổi việc.
Mua quần áo xong, sắc trời đã tối, Lâm Vân đề nghị ăn cơm tối ở tầng một quảng trường.
Trong nhà hàng ở tầng một quảng trường Tỉnh Xuyên.
Lâm Vân và Như Tuyết ngồi gần cửa sổ.
“Lâm Vân, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết mọi chuyện được chưa?” Như Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng nói.
Lúc trước Như Tuyết đã sớm muốn biết, rốt cuộc chuyện này là sao đây, nhưng Lâm Vân nói là đến nhà hàng sẽ nói tỉ mỉ.
Lâm Vân ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Như Tuyết, mọi chuyện như cậu thấy, nghe được, tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, tôi là cháu ngoại của Liễu Chí Trung người giàu số một Tây Nam, xe thể thao là tôi mua, nhà hàng Sen Vàng cũng là tôi tiêu tiền mua Nếu Lâm Vân nói như vậy, có khả năng Như Tuyết sẽ không tin.
Nhưng hôm nay ở trung tâm thương mại, cô ấy tận mắt nhìn thấy giám đốc điều hành cấp cao của quảng trường Tỉnh Xuyên, cung kính gọi Lâm Vân là chủ tịch Lâm.
Điều này khiến Như Tuyết không thể không tin.
Biết Lâm Vân là chủ tịch của Tỉnh Xuyên xong, cuối cùng cô ấy cũng hiểu rõ vì sao Lâm Vân có thể dễ dàng mua được nhà hàng Sen Vàng, vì sao có thể mua được xe thể thao gần ba mươi lăm tỷ.
“Vậy…!Vậy lúc trước đến tập đoàn Tỉnh Xuyên kéo tài trợ, còn có tập đoàn Tỉnh Xuyên giúp mẹ tôi chữa bệnh, còn tài trợ cho việc học của tôi, có liên quan tới cậu đúng không?” Vẻ mặt Như Tuyết nghiêm túc nhìn Lâm Vân.
.