Mục tiêu tiếp theo của Lâm Vân chính là tiến lên tỉnh thành, vào một nền tảng lớn hơn, khuấy động tình hình.
Trước khi cúp điện thoại, ông ngoại dặn dò: “Thiên, mặc dù lần này cháu làm vô cùng đẹp mắt, nhưng phải nhớ rằng đừng có quá kiêu ngạo.
Một phạm vi nhỏ bé như Khương Hùng Dũng không tính là gì cả, sau này đối thủ kinh doanh mà cháu gặp phải, tuyệt đối không yếu hơn Khương Hùng Dũng.
Cháu càng lên cao, đối thủ gặp phải sẽ càng lợi hại.
Hiểu không?”
“Cháu hiểu rồi ông ngoại.” Lâm Vân kiên định gật đầu.
Về đạo lý này, đương nhiên Lâm Vân hiểu rõ, thành phố Bảo Thạch chỉ là một thành phố cấp huyện, mặc dù bây giờ mình đã ở trên đỉnh cao của thành phố Bảo Thạch.
Tuy nhiên, đợi sau khi Lâm Vân đến tỉnh thành, mình là cái gì đâu chứ?
Đặt vào trước mắt toàn quốc thì sao? Sợ rằng chưa ai từng nghe qua hai chữ Lâm Vân.
Hơn nữa kẻ thù, diệt xong Khương Hùng Dũng rồi, tuy nhiên tiến lên phía trước, Lâm Vân vẫn luôn ghi nhớ sâu sắc Phạm Nhật Long của nhà họ Phạm.
Lúc đầu khi Phạm Nhật Long lái xe tăng đến dưới công ty, nếu như không phải ông ngoại tới giải vây, Lâm Vân căn bản không thể đấu lại Phạm Nhật Long.
Phạm Nhật Long là đối thủ lớn tiếp theo mà Lâm Vân phải đối phó.
Tỉnh thành, là mục tiêu chinh phục tiếp theo của Lâm Vân.
Sau khi cúp điện thoại.
Lâm Vân âm thầm tính toán trong lòng, hiện tại trong tay anh đã có tài sản và tài nguyên, có chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, công ty khai thác Thiên Quang, công ty đầu tư Thiên Quang.
Chi nhanh Hải Phòng của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cũng coi như thuộc quyền kiểm soát của mình, còn có chi nhánh Hải Phòng của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên.
Tổng số tài sản trong tay anh, cộng lại không thấp hơn mười bảy nghìn tỷ.
Nếu như cộng thêm các tài nguyên còn chưa khai phá, ví dụ như mỏ vàng dưới núi Lương Duy, vậy thì càng nhiều.
Số tài sản này, ở Bảo Thạch tuyệt đối không có ai sánh được.
Chỉ trong thời gian mấy tháng, Lâm Vân từ không có cái gì, mà phát triển đến bước này, ngoại trừ sự ủng hộ của ông ngoại dành cho Lâm Vân, cũng không thể chối bỏ năng lực của Lâm Vân được.
Lâm Vân nhìn sang anh Long.
“Long, còn có chuyện này, cậu đổi tên công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên thành công ty vệ sĩ Thiên Quang đi.” Lâm Vân nói.
“Vâng.” Anh Long chắp tay nhận lệnh.
“Được rồi, mấy ngày nay đi tiếp quản địa bàn của Khương Hùng Dũng.
Cậu có rất nhiều việc phải làm, lui xuống trước đi, vất vả cho cậu rồi.” Lâm Vân vẫy tay với anh ta.
Sau Anh Long rời đi.
Lưu Ba tiến lên phía trước nói: “Chủ tịch, vệ sĩ của tầng dưới truyền đến tin tức, ở dưới các ông chủ đều lần lượt kéo đến muốn tự mình đến chúc mừng anh.”
Lâm Vân gật đầu, bây giờ mình đã diệt Khương Hùng Dũng, leo lên đỉnh cao của thành phố Bảo Thạch, đương nhiên các ông chủ của thành phố Bảo Thạch sẽ kéo đến dựa hơi, nịnh nọt mình..